Rớt hạng rồi, cíu, các bác ủng hộ cho bé trụ lâu hơn chút nha.Trụ được một tháng thì ra bão chap cho các nàng hiuhiuhiu.
…
Nhạc Khí Môn
Lâm Ngôn Hy được đưa đến trúc xá dành cho đệ tử chân truyền, chà đãi ngộ này khỏi bàn có bao nhiêu tốt.Vốn là khách không cần phải dùng phòng như vậy, nhưng ai bảo y là nhân vật chính của trận phong ba này.
Mà Lâm Ngôn Hy cũng rất tự nhiên hưởng thụ đãi ngộ, nếu không thì muốn sao nữa?.Hay muốn y giả vờ từ chối mà trong lòng khoái muốn chết, chuyện giả dối như vậy y không làm được.
Trong thời gian chờ khởi động trận pháp, thì y làm cá mặn tiếp vậy.Sẵn y ăn dưa, buôn chuyện một chút, à không y thu thập thông tin.
Có đánh chết Lâm Ngôn Hy cũng không thừa nhận mình tò mò quan hệ của nam phụ chính diện Hạ Đình cùng nam phụ si tình Bạch Lam Hạo đâu.Nhưng nếu trực tiếp hỏi thì có chút quá phận, nên Lâm Ngôn Hy âm thầm theo dõi rồi ăn dưa.
Quả nhiên một ngày này y nhìn thấy bọn họ như hình với bóng, Lâm Ngôn Hy cảm thấy có điểm ái muội.Theo kinh nghiệm phong phú kiếp trước, trên mười năm đọc tiểu thuyết, thì Lâm Ngôn Hy nhìn sơ qua một cái liền thấy điểm đáng ngờ.
Y cảm thấy Hạ Đình nhìn Bạch Lam Hạo rất kì lạ, nhịn không được Lâm Ngôn Hy hỏi dò.
" A Đình, ngươi có phải thích sư huynh mình không?"
“!!!” Hạ Đình đang ngồi ăn hạt dẻ rang, vừa bỏ vào miệng liền rơi ra, y kinh ngạc cùng khiếp sợ nhìn Lâm Ngôn Hy.
Trong lòng nổi lên cảm xúc lo lắng không cách nào diễn tả, Hạ Đình nhớ bản thân mình giấu kĩ lắm mà.Y đâu có để lộ ra điều gì khiến người khác nghi ngờ, vậy làm sao mà Lâm Ngôn Hy biết chứ!.
Việc này như chưa đủ để hù dọa Hạ Đình, mà Lâm Ngôn Hy lại bồi thêm một câu mà làm cho Hạ Đình run rẩy muốn khóc.
" A Đình ngươi có phải song nhi không?"
Sau khi nói xong, Hạ Đình đã sợ đến mức mà khóc lên, đây là bí mật mà phụ mẫu bắt y thề không được để lộ.Nếu chỉ là song nhi, thì không nói nhưng thể chất y đặc thù, không thể để người khác biết được, nếu không Hạ Đình sẽ gặp nguy hiểm.
Khác với Lâm Ngôn Hy giấu diếm thân phận là vì nổi sợ trong quá khứ, y không có người che chở, cho nên những chuyện mà lão địa chủ kia làm đã để lại bóng ma tâm lí cho y.Còn Hạ Đình lại khác, y có phụ mẫu yêu thương cùng các sư bá, sư thúc cưng chiều, nên việc là song nhi thì không sao cả, chỉ là thể chất y đặc biệt, khó tránh kẻ gian đánh chủ ý lên Hạ Đình.
Hạ Đình miên man suy nghĩ, vừa bất lực vừa sợ hãi mà rơi nước mắt, vì sao Lâm Ngôn Hy có thể biết chứ?.
" ây đừng khóc, ta không có ý xấu, bởi vì ta cũng là song nhi, nên ta nhìn qua liền có thể phát hiện ra " Lâm Ngôn Hy bối rối giải thích, y lấy ra khăn tay của mình mà lau nước mắt cho Hạ Đình.
Trong lòng thở dài, hay rồi chỉ là tò mò mà hỏi, bây giờ dọa luôn em trai hàng xóm khóc thành ra như vậy.Lâm Ngôn Hy cảm thấy y quá trời giỏi rồi, trong lòng bắt đắt dĩ không thôi, nhìn Hạ Đình kém hơn mình hai tuổi đang khóc vì bị y dọa, mà đau lòng không thôi a.
" hức…hức, thật sao?" Hạ Đình hốc mắt đo đỏ hỏi, dường như chưa tin y lắm.
Lâm Ngôn Hy cảm thấy mình như là người xấu lừa trẻ con vậy.Y dừng lại động tác lau nước mắt cho Hạ Đình, mà ngó trước ngó sau, thấy không có ai, liền bạo dạng mà cởi ngoại bào ra.
Bên chỉ còn lại đơn giản y phục, Hạ Đình có thể thấy lấp ló một lớp băng quắn bên trong.Nháy mắt Hạ Đình liền xấu hổ, mà nhanh chóng ngăn lại hành động định cởi tiếp của y, còn cởi nữa sẽ có chuyện đấy.
Bây giờ hai người đang ngồi trong sân viện của Hạ Đình, mặc dù là viện y không cho phép người ngoài tiến vào, nhưng lỡ như có kẻ nhìn thấy thì thanh danh của Lâm Ngôn Hy bị hủy hoại đó.
Hạ Đình cũng nhận ra y không có ác ý nếu không cũng sẽ chẳng làm đến mức này.
Bây giờ hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó lại chụm đầu vào xù xì gì đó.Người ngoài nhìn vào còn cho là hai người bị dở hơi, lại thấy có chút đáng yêu, họ lại tự hỏi sao hai người này thân thiết vậy.
Nếu như không phải đã có một trận lộn xộn, thì chắc cũng chẳng biết điều là đồng loại với nhau đâu ha ha.
Hạ Đình kể cho Lâm Ngôn Hy nghe về thể chất của mình, thật ra Hạ Đình thuộc lô đỉnh hiếm có.Cho nên phụ mẫu y lo sợ đứa nhi tử duy nhất của họ, không cầu tiến, tu vi lại không cao.
Chẳng may nếu họ không bên cạnh lại trở thành mục tiêu cho kẻ gian thì chẳng phải hỏng cả đời của Hạ Đình sao?.Vì lí do này, nên từ nhỏ Hạ Đình đã phải giả là hán tử, cho dù y có tình cảm với đại sư huynh cũng không được tỏ tình.
Lâm Ngôn Hy một bên im lặng nghe, một bên gật đầu.Sau đó y lại nói với Hạ Đình, nếu như thích đại sư huynh cứ việc tỏ tình.
Nói thế nào Bạch Lam Hạo cũng là thương Hạ Đình nhất, sẽ không làm hại y.Yêu thích thì cứ nói, giữ mãi trong lòng rất khó chịu, sau đó Lâm Ngôn Hy liền dạy hư Hạ Đình, y nói thà để cả hai cùng khó chịu còn hơn chỉ có bản thân mình.
Vậy mà Hạ Đình ngây thơ tin là thật, cảm thấy Lâm Ngôn Hy kinh nghiệm thật phong phú.
Nếu y biết sẽ ha ha cười thật lớn, không phải nói ngoa chứ kinh nghiệm đọc truyện hơn mười năm của y cũng đâu phải để trưng.Lâm Ngôn Hy đây một bụng kiến thức, nhưng ai hỏi y điểm thực hành bao nhiêu, thì y sẽ bảo bằng không!.
Nếu ai mà ý kiến, y sẽ phản bác, có thấy huấn luyện viên ra sân bao giờ chưa hả.
Đương nhiên là chưa rồi, cho nên đừng ai hỏi y cả.
Hai người nói chuyện một hồi, Lâm Ngôn Hy cũng khai thông cho Hạ Đình.
Về chuyện tình cảm y có điểm hơi thoáng, nếu như yêu thích thì cứ nói thôi.Nếu không nói để mất nhau thì thật sự không đáng, huống hồ theo kinh nghiệm của Lâm Ngôn Hy thì Bạch Lam Hạo chắc chắn có ý với Hạ Đình.
Lâm Ngôn Hy lại một lần nữa kĩ càng sâu chuỗi lại những chuyện xảy ra ở nguyên tác gốc của gặp đôi này, thấy có phần nào giải thích được.Y cũng muốn người có tình, được bên nhau, làm ông mai cũng rất vui vẻ đó nha.