Tô Yên chậm rì rì nói thêm một câu
"Em có thể tự xử lý được."
Tống Du Cảnh ngã vào trên vai Tô Yên, thật lâu sau cũng không ra tiếng.
Bỗng nhiên, ý cười truyền đến
"Được, anh tin tưởng Tiểu Quai."
Giọng nói của hắn hàm chứa ý cười, bình bình đạm đạm.
Tỏ vẻ đề tài này không cần phải nói quá nhiều.
Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Hắn nhắm mặt lại, nhìn không ra cảm xúc gì.
Tô Yên nhịn không được lại nói thêm một lần nữa
"Em có thể xử lý tốt."
Tống Du Cảnh lại lên tiếng
"Ừ"
Sau đó hắn thuận miệng hỏi một câu
"Không phải em muốn đi gặp mẹ sao?"
Tô Yên ôm hắn, ngược lại là không muốn đi.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói
"Em vốn là trọng sinh, những sự tình xảy ra trước đó vốn không liên quan gì tới em."
Tống Du Cảnh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Môi mỏng chậm rãi gợi lên ý cười
"Tiểu Quai đây là làm sao? Sợ anh sẽ hại hắn ư."
Tô Yên không nói lời nào, xem như cam chịu.
Cô lôi kéo hắn chậm chạp không buông tay.
"Pháp luật rất công bằng. Dựa theo pháp luật thì tội của hắn không đáng chết."
Tống Du Cảnh ngậm ý cười, trên gương mặt kia rốt cuộc cũng không lạnh băng như trước nữa.
Nhìn một cái chỉ cảm thấy vô cùng câu nhân.
Hắn chậm rãi mở miệng
"Tiểu Quai nói chuyện này với anh để làm gì? Anh là bác sĩ, không phải là thẩm phán."
Tô Yên hơi há mồm, cảm thấy nói bóng nói gió với hắn cũng vô dụng.
Cô rốt cuộc nói thẳng.
"Hắn không thể chết được." Tống Du Cảnh nhướng mày.
Chỉ là mắt có ý cười, không nói lời nào.
Hai người đối diện nhau, một mảnh yên tĩnh.
Tô Yên bắt lấy tay hắn không buông ra.
Cuối cùng cũng không biết qua bao lâu.
Tống Du Cảnh mới chậm rãi nói
"Hắn sống bao lâu đều do ông trời định đoạt, tới lúc chết sẽ phải chết, Tiểu Quai cũng không có cách nào thay đổi, có đúng không?"
Tô Yên
"Anh, anh..."
Cô nắm chặt cánh tay hắn, càng lúc càng gấp gáp.
"Quân Vực, anh đừng như vậy."
Giọng nói mềm mại ấm áp, có điểm bất đắc dĩ.
Cô thật sự không biết nên nói gì.
Dứt lời, người trước mặt cười ra tiếng.
Hắn lại lần nữa khom lưng, đầu tiếp tục gác ở bả vai Tô Yên.
Lẩm bẩm
"Tiểu Quai không phải không muốn nhận anh sao?"
Tô Yên nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói
"Em không phải không muốn nhận anh, em chỉ là muốn xử lý xong mọi việc rồi mới nói."
Yết hầu Quân Vực lăn lộn, ý cười truyền đến
"Tiểu Quai."
"Hả?"
"Lực đạo tay em lớn quá, anh đau."
Tô Yên cúi đầu nhìn cánh tay hắn.
Bởi vì có chút khẩn trương, thế nên cô đã quên khống chế lực đạo.
Vừa kéo tay áo hắn liền thấy trên cánh tay hắn sưng đỏ một mảng.
Dấu vết năm ngón tay in rõ ràng.
Cô vội vàng buông lỏng tay.
Xoa xoa tay cho hắn
"Em không cố ý."
Tô Yên một bên xoa tay hắn một bên nói.
Quân Vực như người không xương dán vào người cô, ôm cô vào trong ngực.
Hắn nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tô Yên.
Chậm rãi nói
"Em hôn anh một chút, anh liền tin tưởng lời Tiểu Quai nói."
Tô Yên nghiêng đầu, không hôn hắn mà lại nói
"Em hôn anh một chút, chuyện của em và Tô Phong anh có thể đừng nhúng tay vào không?"
Đôi mắt Quân Vực sâu kín, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Hắn nâng tay lên, ngón tay thon dài sờ lên miệng vết thương trên cổ Tô Yên.
Môi mỏng khẽ mở
"Ý của Tiểu Quai là, người khác muốn giết em, anh không được quản sao?
Còn phải tiếp tục giả vờ như không biết, tiếp tục làm một con người hoàn hảo sao?"
Hắn nói ra những lời này, Tô Yên thế nhưng lại không phản bác được.
Không biết từ lúc nào, lệ khí trên người Quân Vực ngày càng dày đặc.
Hắn nhắm mắt, che lấp cảm xúc trong mắt mình.
Trên môi hiện lên nụ cười nhạt
"Nhìn đi, có phải em không biết nói gì hay không?"
Tô Yên duỗi tay, cầm tay hắn.