Tô Yên lên tiếng
"Em đi gặp mẹ."
Tống Du Cảnh trầm mặc một giây.
Sau đó mở miệng
"Anh đi cùng em."
Tô Yên sửng sốt
"Hả?"
"Còn chưa gặp qua bố mẹ vợ tương lai nữa."
Tô Yên do dự, nói
"Lần sau rồi gặp."
Tống Du Cảnh mặt vô cảm
"Không muốn anh gặp họ?"
Tô Yên lắc đầu
"Không phải, em có chút việc muốn cùng mẹ xử lý."
"Anh không thể biết?"
"Đúng vậy, việc riêng."
Cô chậm rì rì phun ra mấy chữ.
Tống Du Cảnh nhướng mày, suy tư
"Việc riêng?"
Hắn từng bước một tiến tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên yên lặng lùi về sau.
Nhìn qua còn tưởng nam nhân này muốn ỷ thế hiếp người.
Bịch một tiếng.
Phía sau lưng Tô Yên là vách tường, tiến không được, lùi không xong.
Tống Du Cảnh chống tay ở trên tường.
Giọng nói sâu kín
"Việc riêng của em, anh không thể biết sao?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Cô còn chưa kịp nói gì, Tống Du Cảnh liền nói tiếp.
"Anh là người ngoài sao?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Một chút việc nhỏ mà thôi."
Tống Du Cảnh giọng điệu quái quái
"Việc nhỏ mà cũng không muốn để cho người ngoài như anh biết, em đề phòng cướp sao?"
Hắn một câu tiếp một câu, khiến Tô Yên á khẩu không trả lời được.
Cô vốn đã không giỏi nói chuyện. Nào phải đối thủ của Quân Vực đâu chứ.
Giọng nói Tống Du Cảnh không hề phập phồng
"Hay là, mẹ vợ tương lai đã chọn được con rể tốt rồi?"
Nói xong, tức khắc trong phòng liền an tĩnh.
Hắn cúi người, khom lưng tới gần bên tai Tô Yên.
Giọng Tống Du Cảnh âm u, môi mỏng khẽ mở
"Việc này xác thật đúng là việc riêng của em, không có liên quan gì tới anh!"
Lời nói vân đạm phong khinh.
Chỉ là vừa nói xong, Tô Yên đã bị ôm vào trong lòng ngực hắn.
Tay bên hông khẩn trương siết chặt.
Cô mở to hai mắt, nghiêm túc nói
"Em còn chưa kịp nói gì, chỉ có anh tự biên tự diễn."
Thanh âm mềm mại vô tội.
Là chính hắn suy nghĩ quá nhiều.
Tự tức giận còn bắt bẻ cô.
Đầu Tống Du Cảnh để ở trên vai Tô Yên.
Đầu tóc đen tuyền có chút loạn.
Cổ áo cũng mở ra.
Hắn lẩm bẩm
"Bản thân anh tự suy nghĩ một chút đều sẽ tức giận, cho nên, chính là em sai."
Tô Yên thấy hắn như vậy liền không muốn chấp hắn nữa. Dù sao tính tình Quân Vực như thế nào cô cũng đã hiểu rõ.
Tô Yên nhìn vị trí hiện tại của mình.
Trong phòng ngủ, bên cạnh chính là giường nằm, lại còn đang bị người ta đè lên.
Cô thử đưa ra phương án giải cứu
"Cũng không phải chuyện gì to tát, nếu anh muốn biết, em sẽ nói với anh."
Vừa dứt lời, liền nhận thấy yết hầu hắn lăn lộn
"Được"
Tô Yên nghiêm túc nói
"Anh trai của em bị tống vào ngục, mẹ em muốn chuộc hắn ra nên muốn tìm em. Muốn em thả hắn ra thì phải đưa cho em 30 vạn."
Cô giải thích xong.
Tống Du Cảnh tiếp tục hỏi
"Em tống anh trai mình vào ngục giam?"
Tô Yên gật đầu
"Đúng vậy"
Tống Du Cảnh nhướn mày, nhìn sườn mặt Tô Yên.
Ôm cô càng thêm dùng sức, khóe môi gợi lên ý cười.
"Tiểu Quai cũng thật lợi hại."
Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó gật gật đầu
"Ừm "
Nói xong, cô hỏi
"Có thể buông em ra không?"
Tống Du Cảnh sẽ nghe theo sao?
Ấy, không đúng, phải nói là Quân Vực.
Quân Vực đương nhiên nhìn ra, cô không muốn thừa nhận hắn là Quân Vực.
Cô không muốn thừa nhận.
Thế thì hắn liền tiếp tục diễn tiếp, cô thích thế nào cũng được.
Cong cong môi, tiếp tục hỏi
"Tiểu Quai vì sao lại tống anh trai vào ngục giam?"
Tô Yên nhìn hắn, không biết phải nói như thế nào
Tống Du Cảnh liền tiếp tục hỏi, thanh âm sâu kín
"Anh không có tư cách biết sao?"
Tô Yên nâng tay lên, yên lặng bịt kín đôi mắt của hắn, lúc này mới nói
"Hắn trộm tiền của em, còn suýt chút nữa giết chết em.
Phải vào tù, đây là tuân thủ pháp luật."
Dứt lời, căn phòng liền yên tĩnh.