Nam Chính Lại Lại Lại Lại Chết Nữa Rồi

Chương 6




Đến mức này sao?

Trong mắt Đỗ Tư Tư chính là đến mức này đấy.

Ả bị Nam Cung Ngạo làm cho cảm động, tuy là trong lòng còn nhớ thương Đồng Tư Thanh nhưng trong văn phòng, Đồng Tư Thanh lại chẳng quan tâm gì đến ả cả, ngược lại chỉ đứng ở một bên cạnh Tịch Tu thôi.

Còn ả cũng chỉ có một mình Nam Cung Ngạo che chở, nể tình phần tình cảm này của Nam Cung Ngạo dành cho mình mà Đỗ Tư Tư cảm thấy có thể tha thứ cho sự bất lịch sự của mẹ gã.

Dù sao thì Nam Cung Ngạo cũng không biết mẹ của gã đã làm những gì, không phải sao?

Đỗ Tư Tư gạt nước mắt, tự cổ vũ bản thân mình. Không sao hết, chừng nào đến trường thì sẽ nói cho Nam Cung Ngạo biết việc của mẹ gã, nhất định Nam Cung Ngạo sẽ không bỏ qua chuyện này.

Về đến nhà, mẹ Đỗ lại vừa đánh vừa mắng Đỗ Tư Tư một trận, bà ta càng mắng càng tức mà cầm chổi lông gà đánh ả.

Cha Đỗ thì thở ngắn than dài chứ không hề ngăn cản, ông ta cũng giống như mẹ Đỗ vậy, gửi gắm hy vọng vào Đỗ Tư Tư rất cao. Nhìn chung ở chỗ bọn họ, mấy đứa nhỏ cùng tuổi thì chỉ có Tư Tư nhà ông ta là xuất sắc nhất, thành tích cao nhất.

Là người mà mọi người đều công nhận là sẽ thi đậu vào trường đại học trọng điểm.

Kết quả bỗng nhiên ngay lúc này, con gái bọn họ giống như thay đổi thành người khác, không chỉ yêu sớm mà đối tượng lại là cái tên như xã hội đen. Hơn nữa đã làm sai việc mà đến chết cũng không chịu thừa nhận, cứ thế đẩy hết mọi chuyện lên đầu Tịch Tu.

Chờ đến khi mẹ Tịch trở về, lúc đó việc trong trường học nhất định sẽ bị truyền ra ngoài cho hàng xóm láng giềng đều biết.

Mẹ Đỗ chỉ cần nghĩ đến chuyện bị người ta rầm rì bàn tán ở sau lưng là đã chọc bà ta tức ói máu rồi.

"Chia tay, lập tức chia tay ngay cho tao, không chia tay thì mày cũng đừng đi học nữa."

Mẹ Đỗ chỉ giận quá nói vậy thôi, dù sao đây là thời điểm mấu chốt của cấp ba, nếu mất đi một ngày học thì sẽ thiếu đi một ngày kiến thức.

Đỗ Tư Tư cứng cổ, không đồng ý: "Con không chịu, ba mẹ đều không tin con, chỉ có Nam Cung Ngạo tin tưởng con, anh ấy mới là người duy nhất yêu thương con."

Mẹ Đỗ tức giận thở hổn hển ngồi ở trên ghế, thật sự không đánh nổi nữa: "Yêu? Mày còn nhỏ biết yêu là gì hả? Mày nói xem, nhìn dáng vẻ tên Nam Cung Ngạo đó cứ như một thằng lưu manh, nhìn là biết học hành kém cỏi rồi, mày với nó bên nhau thì còn thi đại học kiểu gì hả?"

Đỗ Tư Tư cả giận: "Thi đại học, thi đại học, chẳng lẽ trong lòng ba mẹ sinh con ra chỉ để đi thi đại học thôi à? Vậy con không thèm đi thi làm quái gì!"

Ả tức sùi bọt mép, sau khi vào phòng của mình thì rầm rầm khóa cửa lại.

Mẹ Đỗ tức đến rơi nước mắt, oán giận với cha Đỗ: "Ông coi con gái của ông kìa, sao bây giờ lại biến thành như vậy chứ? Nó không vào đại học thì không lẽ muốn giống như chúng ta mỗi ngày đều đi làm trong nhà xưởng thôi sao? Ông xem những người có ăn có học chỉ cần ngồi trong văn phòng, nhẹ nhàng biết mấy, làm gì mệt chết mệt sống giống như chúng ta chứ."

Cha Đỗ cũng mặt ủ mày ê, ông ta không có ăn học nên không biết bây giờ phải giải quyết như thế nào, chỉ có thể tạm thời nhốt Đỗ Tư Tư lại, tịch thu điện thoại di động của ả, không cho ả liên hệ với Nam Cung Ngạo được nữa.

Cha mẹ càng phản đối như vậy thì càng làm cho Đỗ Tư Tư và Nam Cung Ngạo tự cảm động với chính mình, bọn họ cảm thấy bọn họ chính là Romeo và Juliet, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài bản đời thật, vì chống đối lại gia đình, vì tình yêu của bọn họ mà bọn họ có thể không màng tất cả.

Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng luôn nhưng đứa nhỏ không nghe là không nghe mà còn đòi tuyệt thực.

Cha Đỗ mẹ Đỗ thật sự mệt mỏi, lại sợ chậm trễ việc học tập của con mình nên chỉ có thể cho ả đi học lại.

Mẹ Đỗ còn đặc biệt cùng đi đến trường với Đỗ Tư Tư và nói chuyện rất lâu với chủ nhiệm lớp, bà ta còn dò hỏi tình hình bên cha mẹ của Nam Cung Ngạo như thế nào.

Chủ nhiệm lớp có hơi xấu hổ lại có chút bất đắc dĩ, cha mẹ gã căn bản không để chuyện này trong lòng, thậm chí còn gọi trợ lý nói với bọn họ là sẽ đưa chi phiếu bắt con bọn họ chuyển trường.

Thủ đoạn đơn giản thô bạo lại sỉ nhục người khác biết bao nhiêu, đến ngay cả chủ nhiệm lớp cũng nhịn không được nhăn mày nhăn mặt.

Chủ nhiệm lớp uyển chuyển nói việc này ra, mẹ Đỗ vừa tức giận lại vừa bất lực, bà ta chỉ là một công nhân quèn thì làm sao địch lại những kẻ có tiền được cơ chứ?

"Vậy nhờ thầy giúp tôi theo dõi nó giùm vậy."

Chủ nhiệm lớp dĩ nhiên đồng ý, dù sao Đỗ Tư Tư cũng là một hạt giống tốt: "Bà cũng đừng lo lắng quá, đúng là có đứa nhỏ khi yêu đương sẽ ảnh hưởng kết quả học tập nhưng có đứa thì lại không. Đến lúc đó tôi sẽ gọi Đỗ Tư Tư tới văn phòng để đánh cược với trò ấy, nếu đảm bảo thành tích không bị rớt xuống thì chứng tỏ không liên quan gì đến việc yêu đương của trò ấy và Nam Cung Ngạo, nếu bị rớt xuống thì chứng tỏ yêu đương thật sự sẽ ảnh hưởng đến việc học. Trò ấy thông minh như vậy, chắc chắn là sẽ hiểu được."

Mẹ Đỗ vô cùng cảm kích, bà ta cảm thấy đúng là thầy giáo, so với bọn họ thì còn có cách hơn.

Sau khi ước pháp tam chương với Đỗ Tư Tư, Đỗ Tư Tư cúi đầu, trong lòng lại khinh thường. Nhưng ả biết cứ ầm ĩ như vậy miết thì chắc chắn sẽ bị người khác chế giễu, dù gì ả đã bị nhốt trong nhà hai ngày rồi, lúc trở về trường học thì toàn nhìn thấy vẻ mặt đầy sự nhiều chuyện của bạn học, vì vậy ả cũng giả bộ đồng ý luôn.

Không biết Nam Cung Ngạo biết tin từ chỗ nào, nói là nếu thành tích học tập của Đỗ Tư Tư mà bị rớt xuống thì sẽ chia tay với gã làm cho gã cực kỳ nôn nóng. Gã cảm thấy gã và Đỗ Tư Tư vất vả lắm mới có thể thoát được sự giam cầm của cha mẹ, thì làm sao có thể thua trên mặt trận này được chứ.

Vào giờ nghỉ trưa, gã ngăn đón Đỗ Tư Tư rồi chất vấn ả về chuyện này.

Nam Cung Ngạo có tính chủ nghĩa đàn ông rất mạnh, mới gặp là đã chất vấn ả thật sự có yêu gã hay không, tại sao lại dễ dàng đồng ý việc này như thế.

Đỗ Tư Tư thấy vậy thì vô cùng không vui, ả cho rằng ả đã vì gã mà nhẫn nhục chịu đựng tất cả, nhưng đối phương lại không hề quan tâm ả chút nào mà chỉ biết trách móc ả.

Ả cảm thấy cả một lòng thâm tình này của ả đều cho chó ăn hết rồi.

"Anh nghĩ tôi là người như thế sao? Anh thấy tình cảm của chúng ta không đáng tin đến như vậy à? Lúc đó mẹ của anh cầm chi phiếu đến sỉ nhục tôi, vậy mà anh còn nghĩ tôi như này? Tôi đã quá khổ sở rồi!"

Đỗ Tư Tư thất vọng tràn trề, ả cảm thấy mình thích sai người mất rồi.

Nam Cung Ngạo kinh hãi: "Em nói cái gì? Mẹ của anh lấy chi phiếu sỉ nhục em á?"

Đỗ Tư Tư cố nén bi thương: "Không sai, bà ta lấy chi phiếu bắt tôi phải rời khỏi anh, cái gì anh cũng không biết mà chỉ biết oán trách tôi thôi."

Trong lòng Nam Cung Ngạo đau điếng chết rồi, gã cuống quít ôm lấy Đỗ Tư Tư: "Xin lỗi, xin lỗi em, là do anh thật sự không biết mẹ anh sẽ làm như vậy. Em yên tâm đi, anh tuyệt đối sẽ không để em rời xa anh, chỉ do anh quá sợ hãi em nói chia tay với anh thôi mà."

Lúc này, Đỗ Tư Tư mới thấy thoải mái hơn một chút, nhưng nghĩ đến những đồn đãi vớ vẩn của các bạn học trong lớp, với lại mới mấy ngày không gặp mà thành tích của Tịch Tu đã khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt, ả lập tức nhịn không được nói: "Anh biết chưa? Kỳ thi vừa rồi em không đi thi, vậy mà Tịch Tu đạt được hạng hai toàn khối, nếu không phải hạng nhất là Đồng Tư Thanh thì không chừng Tịch Tu đã được hạng nhất đấy."

Nam Cung Ngạo cũng có tham gia kỳ thi lần này, thành tích vẫn tệ hại như trước từ dưới đếm lên, so với toàn khối thì càng không nỡ nhìn thẳng.

Vừa nghe đến Tịch Tu vạn năm học dốt thế mà thi được hạng hai, gã lập tức nói: "Không phải là copy bài đó chứ? Copy Đồng Tư Thanh chăng?"

Tuy Nam Cung Ngạo không ưa gì Đồng Tư Thanh nhưng gã cũng phải công nhận đúng là thành tích của đối phương rất trâu bò.

Đỗ Tư Tư nói: "Em cũng hỏi bạn ngồi cùng bàn với em rồi. Vào lúc thi, Tịch Tu ngồi chung với đám học sinh dốt ở tuốt phía dưới, không thể copy đến tận chỗ của Đồng Tư Thanh được. Nhưng mà như thế mới làm em tức tím người, chỉ bằng nó mà cũng có thể thi được hạng hai toàn khối, sao em có thể kém hơn nó được?"

Nam Cung Ngạo lại không tin Tịch Tu không copy bài, một tên vạn năm học dốt thì làm sao chỉ trong một thời gian ngắn bỗng nhiên có thể trở mình thành học bá được, chắc chắn có quỷ.

Cho dù không phải copy của Đồng Tư Thanh thì cũng có thể do lấy được đáp án đề thi từ chỗ nào đó.

Đỗ Tư Tư tiếp tục nói: "Nam Cung Ngạo anh cũng cố gắng để nâng cao thành tích đi, Tịch Tu cũng có thể làm được thì anh cũng có thể làm được, đến lúc đó thì không ai dám cản trở chúng ta yêu đương nữa."

Nam Cung Ngạo cau mày, từ trước đến nay gã luôn ăn chơi đàn đúm, dù có thi đậu hay không thì gã đều có cách cả.

Đỗ Tư Tư lại so sánh gã với Tịch Tu, là khinh thường gã sao? Cảm thấy thành tích của gã kém không xứng với ả chứ gì?

Nhớ lại lúc mới bắt đầu theo đuổi Đỗ tư Tư, ả thường xuyên so sánh gã với Đồng Tư Thanh thì trong lòng Nam Cung Ngạo càng cảm thấy đúng là như vậy thật.

"Anh cũng đừng chơi bời với đám đàn em của anh nữa, học hành cũng chẳng ra gì. Sau này anh đi học cùng với em nhé, em sẽ dạy kèm thêm cho anh, anh kém hơn so với Đồng Tư Thanh thì thôi vậy, nhưng tuyệt đối không được kém hơn Tịch Tu."

Trong mắt Đỗ Tư Tư ngập tràn sức chiến đấu, ả đã kết thù với Tịch Tu rồi nên dĩ nhiên không thể để Tịch Tu đạp lên đầu ả được.

Nhưng mà những lời này vào tai của Nam Cung Ngạo thì rõ ràng giống như thành chứng cứ chê bai ghét bỏ thành tích của gã.

Lửa giận của gã trỗi dậy: "Nếu em thích người có thành tích tốt như thế thì dứt khoát đi tìm Đồng Tư Thanh luôn đi, cần gì phải cặp bồ với tôi làm gì?"

Nói xong, gã tức tối bỏ đi.

Đỗ Tư Tư ngạc nhiên sững sờ ngây người ở đó, ả hoàn toàn không hiểu tại sao Nam Cung Ngạo lại tức giận. Ả giận lên giậm giậm chân tại chỗ, lại nữa rồi, lại nữa rồi, luôn không thể hiểu được mà tức giận lên, cứ giống như một đứa con nít.

Kệ mồ anh ta!

Đỗ Tư Tư thờ phì phì trở về phòng học, lúc gã chán ghét ả nhắc tới Đồng Tư Thanh thì sao không nghĩ tới việc gã có nơi nào so sánh được với đối phương chứ? Cứ hở một chút là tức giận, không hề ổn trọng như Đồng Tư Thanh xíu xiu nào.

Mệt ả còn vì gã suy nghĩ như thế, đúng là lòng tốt đem cho chó ăn.

Đỗ Tư Tư thề, nếu Nam Cung Ngạo mà không xin lỗi ả trước thì ả sẽ không thèm để ý đến gã nữa.

Mà bên kia Nam Cung Ngạo đang đùng đùng nổi giận thì lại bắt gặp Tịch Tu trong khu rừng, cậu đang đi đường tắt về phòng học để làm bài tập.

Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt!

Nam Cung Ngạo cười lạnh đi tới: "Nghe nói lần này mày thi được hạng hai toàn khối nhỉ, mày mua đáp án đề thi ở đâu thế hả?"

Tịch Tu ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu cho rằng ai cũng giống cậu hết à, muốn thi được điểm tốt thì phải mua đáp án đề thi sao? Đúng là quá low."

Vẻ mặt Nam Cung Ngạo thay đổi, gã siết chặt nắm tay: "Tịch Tu, mày đúng là tìm chết!"

Tịch Tu nhìn dáng vẻ tức giận điên cuồng của gã thì lại không sợ chết mà ngoắc ngoắc tay, giống như ngoắc cún con: "Muốn đánh nhau hở, tôi tiếp cậu!"

Nam Cung Ngạo hoàn toàn bị chọc giận mà vung nắm tay lên, hét lớn một tiếng rồi vọt tới.

Gã cho rằng chỉ với thân hình nhỏ bé của Tịch Tu thì một nắm đấm của gã cũng đủ để cho đối phương nằm đo đất rồi.

Chẳng qua, gã chỉ tự cho là như thế và cũng chỉ có thể cho là như thế thôi.

Nằm đo đất rõ ràng lại chính là gã.

Nắm đấm mạnh mẽ của gã lại bị Tịch Tu nhẹ nhàng bắt lấy, sau đó cậu nhấc tay lên, cả người gã bay vèo ra ngoài ngã bịch xuống nền cỏ.

Ngã mạnh tới mức làm cho đầu óc gã choáng váng, qua một lúc lâu mà vẫn chưa thể nào tỉnh táo lại được.

Gã, một đại ca của trường cấp ba – đánh nhau thiên hạ không có đối thủ, thế mà bị Tịch Tu – Một tên mọt sách ốm yếu, một tay đánh bay.

Gã không tin, gã không tin!