Chu Viễn vừa nghe thấy tiếng hét lập tức quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng người đang chìm chìm nổi nổi theo dòng nước chảy xiết, thiếu chút nữa thôi sẽ bị nhấn chìm.
Anh vội vàng muốn nhảy xuống cứu người, lại bị Khưu Bạch túm chặt cánh tay, lớn tiếng nói: "Không cho đi!"
Không thể để cho Chu Viễn đi, một khi anh ấy nhảy xuống cứu người, biến cố trong sách sẽ lặp lại lần nữa, Khưu Bạch tuyệt đối không cho phép.
Chu Viễn bị quát cho ngơ người, anh chưa từng thấy bộ dáng nghiêm nghị như vậy của thanh niên.
Chỉ nghe Khưu Bạch nói: "Em đi." Cậu đưa một đầu lưới đánh cá vào tay Chu Viễn, "Nắm chặt."
Sau đó cậu nắm một đầu khác không chút do dự nhảy xuống sông.
Chu Viễn đưa tay ra ngăn cản, nhưng lại vồ hụt.
Sau khi Khưu Bạch nhảy xuống sông liền nhanh chóng bơi tới chỗ Tô Cẩm, thế nhưng cậu không có đụng vào cô ta mà dùng lưới đánh cá bao cô ta lại, sau đó dùng sức kéo lên bờ.
Những người trên bờ đều vây lại nhìn xem, nhìn thấy Tô Cẩm bên trong lưới đánh cá đang hôn mê bất tỉnh liền bàn tán xôn xao.
Khưu Bạch nhìn xung quanh rồi kéo một cô gái lại gần: "Cô lấy lưới đánh cá trên người cô ta xuống, sau đó cấp cứu cho cô ta."
"Cấp cứu kiểu gì, tôi không biết." Cô gái nói chuyện có hơi run, xem bộ rất sợ hãi
Khưu Bạch cũng gấp, cậu không dám đụng đến Tô Cẩm, sợ chết đi được.
Lúc này có một đại thẩm chen lên trước kéo Tô Cẩm ra khỏi lưới, sau đó nói với Khưu Bạch: "Để dì, Khưu Tri Thanh cháu chỉ cách đi."
Khưu Bạch thở phào nhẹ nhõm, "Dì để cô ấy nằm thẳng đi." Sau đó hai tay giao nhau làm một động tác ấn, "Dì làm như vậy ấn ngực cô ấy, ấn ba lần rồi dừng một chút, đừng dùng quá sức." Cậu sợ đại thẩm dùng lực quá tay sẽ đè chết dí Tô Cẩm.
Đại thẩm làm theo động tác của Khưu Bạch, cấp cứu cho Tô Cẩm, sau đó nước từ mũi miệng cô ta chảy ra, người cũng từ từ tỉnh lại.
"Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!" Đám đông reo hò.
Tô Cẩm vừa mở mắt, nhìn thấy một đám người trước mặt, trong mặt lộ ra một tia nghi hoặc, sau đó lại ngất đi.
Cha mẹ Tô gia nghe tin chạy tới, mẹ Tô ôm Tô Cẩm khóc không ngừng.
Tô Kiến Quốc nhìn con gái mình cả người ướt đẫm, cau mày, nhìn về phía Khưu Bạch.
"Tôi không có chạm vào cô ta." Khưu Bạch biết Tô Kiến Quốc đang nghĩ cái gì, nhàn nhạt mở miệng, "Tất cả mọi người ở đây đều có thể chứng minh."
"Đúng vậy." Đại thẩm vừa mới làm sơ cứu kia lên tiếng, đều là người cùng thôn, bà rất hiểu cách làm người của Tô Kiến Quốc.
"Ông cũng đừng có hồ đồ, Khưu Tri Thanh chỉ dùng lưới đánh cá kéo Tô Cẩm lên mà thôi, cấp cứu nàng là tôi làm, thanh niên người ta một chút cũng chưa từng chạm nữ nhi của ông."
Thôn dân chung quanh cũng vội phụ họa theo.
Tô Kiến Quốc đen mặt, hừ một tiếng, nói với mẹ Tô: "Đừng có khóc nữa, mang con gái về!"
Sau khi Tô Cẩm rời đi, đám đông cũng dần giải tán.
Khưu Bạch nhìn bốn phía, đi đến chỗ Chu Viễn đang đứng một cúi đầu.
"Đi thôi, về nhà!" Khưu Bạch giải quyết xong một chuyện lớn, giờ khắc này trong lòng cậu đặc biệt rất sung sướng.
Từ hôm nay trở đi, cậu không cần tiếp tục phải lo lắng Chu Viễn sẽ có quan hệ gì với nữ chính trùng sinh này nữa.
Tuy nhiên, tâm trạng Chu Viễn có chút không vui vẻ lắm, thậm chí còn có chút tức giận.
Anh vươn tay siết chặt cánh tay Khưu Bạch, đôi môi mím chặt, sải bước nhanh chân về nhà.
Khưu Bạch bị anh túm cánh tay có hơi đau, lảo đảo theo sát phía sau Chu Viễn bị anh kéo về nhà.
Vừa vào nhà, Chu Viễn đã ném Khưu Bạch lên giường, ánh mắt đen trầm nhìn chằm chằm cậu, trong mắt còn đang kiềm chế sự tức giận của mình.
Trời mới biết lúc anh nhìn thấy thanh niên nhảy xuống sông trong lòng có bao nhiêu sợ hãi, phút chốc như đang trở lại đêm mưa rào lạnh lẽo kia.
Tại sao, tại sao cậu không thể để anh bớt lo được chứ!
Chu Viễn hận không thể mạnh bạo đánh cái mông của cậu một trận mới nguôi giận.
Khưu Bạch bị ánh mắt hung dữ của Chu Viễn doạ sợ hết cả hồn, trong lòng liền vội vã nghĩ cách dỗ anh, đáng thương mở miệng: "Viễn ca, em đau."
Hô hấp Chu Viễn ngưng trệ, giọng khàn khàn nói: "Đau chỗ nào?"
"Cánh tay đau." Khưu Bạch ủy khuất động động cánh tay bị anh nắm chặt, "Anh dùng quá sức."
Giọng nói thanh niên mềm mại, còn mang theo ý tứ làm nũng cùng oán giận.
Chu Viễn buông tay ra, nhìn làn da trắng mịn bị mình nắm tới in luôn dấu tay xanh tím lên đó, ánh mắt khẽ động.
Ngón tay không nhẹ không nặng nắn bóp, anh nhìn chằm chằm đôi mắt to linh động ngập nước kia của thanh niên, nói: "Giải thích cho tôi."
Khưu Bạch vẻ mặt vô tội, "Giải thích cái gì?"
Tên nhóc lừa đảo, còn giả vờ. Chu Viễn dùng sức ấn xuống một cái, "Đừng giả ngốc, cậu đã sớm biết Tô Cẩm sẽ rơi xuống sông."
"Còn có, tại sao cậu lại không cho tôi đi cứu người?"
Người này cũng quá nhạy cảm rồi, đều bị anh ấy đoán được. Khưu Bạch thẳng thắn nói, "Em không thể nói cho anh, thế nhưng em sẽ không hại anh." Chuyện xuyên sách thật sự quá vô lý, nói ra rồi ai sẽ tin được đây.
Chu Viễn không nói lời nào, nặng nề mà nhìn cậu.
Mãi đến khi thanh niên lộ ra ánh mắt cầu khẩn, anh mới dời tầm mắt, khẽ nói: "Nếu cậu không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi."
Khưu Bạch thở phào nhẹ nhõm, ôm cổ Chu Viễn, áp trán mình vào trán của nam nhân, cười lấy lòng với anh, "Anh đừng giận."
Chu Viễn bị cánh tay lạnh lẽo của cậu đụng vào, hơi thất thần.
Nhìn đôi môi đỏ gần trong gang tấc, hầu kết anh hơi nhúc nhích, kiềm chế mà cầm cánh tay Khưu Bạch kéo xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Anh không thấy, thanh niên nhìn bóng lưng chạy trối chết của anh, lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Chu Viễn khẳng định là thích mình! Khưu Bạch một lần nữa có ý niệm này.
...
Tô Cẩm ngơ ngơ ngác ngác mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà ố vàng.
Cô cau mày đánh giá bốn phía, gian phòng bài trí cổ xưa quen thuộc làm cô nháy mắt nghĩ đến ngôi nhà thời ấu thơ của mình.
Nước mắt ân hận chảy dài, cô ngàn vạn lần không nên vì một tên tra nam tiểu bạch kiểm mà đào hôn, nếu không cũng không rơi vào kết cục sống không bằng chết như bây giờ.
Giơ tay lên muốn lau nước mắt, rồi chợt dừng lại.
Trước mắt là đôi bàn tay trắng nõn non mềm, một vết tích thời gian nào cũng không có, cực kỳ giống đôi tay của cô năm 17 tuổi.
Nhìn xung quanh, cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng nhảy khỏi giường tìm một cái gương. Nhìn thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu trong gương, vẻ mặt không thể tin được.
"Tiểu Cẩm, con tỉnh rồi?" Âm thanh mẹ Tô từ cửa truyền đến.
Tô Cẩm sững sờ nhìn người mẹ đã mấy chục năm chưa gặp của mình.
Mẹ Tô ôm lấy Tô Cẩm, lo lắng nói: "Tiểu Cẩm, con làm mẹ sợ chết khiếp rồi, sao tự nhiên lại rơi xuống sông vậy?"
Ký ức bấy lâu hiện về trong đầu, Tô Cẩm nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, năm nay là năm nào?"
"Năm 76, làm sao vậy?"
Tô Cẩm bật khóc nức nở, một lát sau lại cười rộ lên, trong cổ họng còn phát ra âm thanh "Ôi", "Ôi".
Mẹ Tô nhìn đứa con gái tự nhiên vừa khóc vừa cười giống như bị điên của mình, mặt bị doạ cho tái mét.
"Tiểu Cẩm, con làm sao vậy, có chuyện gì nói với mẹ, đừng doạ mẹ con ơi."
Tô Cẩm lau nước mắt, "Không có chuyện gì, mẹ, con vui quá, không nghĩ đến con còn có cơ hội trở về."
"Trở về cái gì? Con đứa nhỏ này nói bậy bạ gì vậy?"
Tô Cẩm lắc đầu, nở nụ cười ngượng ngùng hỏi, "Mẹ, anh Chu cứu con đúng không?"
Cô lại nhớ tới trước khi chết thấy trên ti vi đưa tin về Chu Viễn, không nghĩ tới anh ta vậy mà trở thành người giàu có nhất, hoá ra tất cả vinh hoa phú quý cô theo đuổi đời trước đều nằm trong tầm tay.
Lần này trở về cô nhất định phải nắm chặt nam nhân này, cũng sẽ không bao giờ dẫm vào vết xe đổ đời trước!
Nhưng mà mẹ Tô lại nói một câu đánh nát giấc mộng đẹp của cô.
"Ai? Anh Chu là ai?"
Tô Cẩm sửng sốt một chút, "Là Chu Viễn đó ạ." Trong lòng đột nhiên có loại dự cảm xấu, "Không phải Chu Viễn cứu con về sao?"
"Có liên quan gì đến Chu Viễn? Là Khưu Tri Thanh cứu con." Mẹ Tô xoa đầu cô, "Con nhất định đầu óc bị nước vào rồi, mẹ đi nấu canh gừng cho con uống."
Ánh mắt Tô Cẩm dại ra trong giây lát.
Sao có thể?
Kiếp trước rõ ràng là Chu Viễn cứu mình mà, sau đó cha cho là Chu Viễn nhìn thấy thân thể mình mới buộc Chu Viễn cưới mình a.
Bây giờ người cứu mình không phải là Chu Viễn, vậy mình làm sao mới có thể gả cho Chu Viễn đây?