"Cầm cái này, cái này cũng cầm." Khưu Bạch không ngừng đưa một ít đồ vật nhỏ cho Chu Viễn cất vào trong hành lý.
"Em yêu à, đã có quá nhiều thứ để mang đi rồi." Chu Viễn bất đắc dĩ khuyên bảo, "Ba người chúng ta mang nhiều nhất cũng chỉ có sáu cái bao, đồ không cần thiết quá thì để lại đi, chờ đến đó rồi mua."
Khưu Bạch bẹp bẹp miệng, lưu luyến mà để hoa khô trước đây Chu Viễn tặng cậu qua một bên. Chu Viễn nhìn bộ dáng cậu ủ rũ liền muốn cười, lấy bó hoa khô kẹp vào một cuốn sách.
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi bắt đầu kỳ thi tuyển sinh đại học, Khưu Bạch được nhận vào Học viện Thủ công và Nghệ thuật Bắc Kinh bằng số điểm xuýt xoát, mấy thanh niên trí thức trong thôn cũng đều được nhận thư thông báo trúng tuyển.
Đương nhiên làm người ta khiếp sợ nhất vẫn là Chu Viễn, anh dùng số điểm 476 trở thành thủ khoa kì thi đại học lần thứ nhất sau khi khôi phục, cao hơn mấy chục điểm của điểm chuẩn Thanh Đại.
Hơn nữa Chu Viễn còn không phải là thanh niên trí thức, cũng không phải học sinh tốt nghiệp trung học, chỉ là một nông dân học đến cấp ba rồi bỏ về nhà trồng trọt. Quá truyền cảm hứng, quả thực đã nêu gương về sự hoàn thiện bản thân cho các thí sinh trong tương lai.
Trong tỉnh phái chuyên gia đến phỏng vấn về thành tích của anh, còn thưởng cho anh 1000 nhân dân tệ, để anh lên đại học chuyên tâm học hành, trở thành nhân tài kiến thiết Tổ quốc.
Lần này người trong thôn đều sôi sùng sục, mấy thanh niên trí thức thi đậu đại học cũng không làm người kinh ngạc, nhưng bọn họ không ngờ tên nghèo xác lúc thường yên tĩnh, chỉ biết cúi đầu làm việc cũng có thể thi đậu đại học, còn làm thủ khoa?!
Hơn nữa bên trên còn thưởng 1000 nhân dân tệ cho hắn*, là 1000 nhân dân tệ đó! Bọn họ không ăn không uống tích góp bảy, tám năm cũng chưa bằng.
*Trên là người trong thôn nghĩ, mà người trong thôn cũng chẳng mặn mà gì với nhà Chu Viễn nên mình để xưng hô là "hắn" nha.
Người trong thôn đều ao ước đố kị, người đầu óc có chút linh hoạt thậm chí còn chú ý đến việc kết hôn của Chu Viễn.
Nhìn kỹ thì Chu Viễn dáng dấp không tệ, thân thể cao to rắn chắc, người cũng chịu khó, có thể kiếm tiền nuôi gia đình. Lần này còn thi đậu đại học, sau này càng tiền đồ vô lượng. Tuy tính khí hơi xấu một chút, nhưng bây giờ đã là phần tử trí thức, chắc sẽ không bạo hành vợ đâu, chỉ cần dụ dỗ một chút, những ngày tháng sau này sẽ hạnh phúc như thần tiên.
Nhất thời, bà mai trong làng cứ đến nói với Chu Viễn về việc cô gái nào sắp đến tuổi cập kê, sắp gả đi được.
Cái miệng bà mai cứ bô bô, không nói nửa giờ thì đừng hòng chặn họng. Giới thiệu cô gái mang tới nhà đến thiên hoa loạn trụy*, gì mà cô gái tướng mạo xinh xắn dáng vóc tốt mông to, đảm bảo sinh cho Chu Viễn đứa con trai mập mạp. Còn nói cô gái kia tính cách dịu ngoan, chịu khó lại sạch sẽ, đảm bảo quét dọn nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, còn có thể hiếu thuận với bà nội để bà an hưởng tuổi già.
*Thiên hoa loạn trụy: ngàn hoa rơi loạn, hiểu là phóng đại á.
Bà nội Chu từ chối một người lại đến một người, nhưng bà mai tám thôn trong mười dặm gần đây như cá diếc sang sông*, đuổi thế nào cũng không hết.
*Cá diếc sang sông = tre già măng mọc
Tất nhiên người tức giận nhất chính là Khưu Bạch, cậu ở trong phòng cách vách nghe giọng bà mai cứ oang oang, thực sự tức thành con cá nóc. Môi dẫu ra, sức lực véo cánh tay Chu Viễn càng tàn nhẫn.
Chu Viễn cũng không giận, dù sao anh da dày thịt béo, mặc kệ Khưu Bạch véo thế nào cũng không thấy đau. Ôm người vào trong lòng vừa ôm vừa hôn vừa dỗ, trên mặt còn mang theo ý cười -- Khưu Bạch ăn dấm anh vui lắm.
Thế nhưng vui thì vui đó, khi Khưu Bạch liên tục đè anh bốn đêm liên tiếp, Chu Viễn cảm thấy có chút không được. Không phải anh không được, mà là Khưu Bạch không được, vì túng dục quá độ mà quầng thâm xanh đen hiện rõ, trên người còn đầy vết xanh xanh tím tím, ban ngày cũng chỉ có thể nằm sấp, nhúc nhích một chút cũng không được.
Chu Viễn đau lòng, muốn để cậu nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng cậu lại một mực từ chối, Khưu Bạch bĩu môi bày ra dáng vẻ muốn khóc, la hét nói Chu Viễn không yêu cậu, muốn cùng cô gái khác bỏ chạy.
Thanh niên lên án, như thể Chu Viễn thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với cậu. Nhưng Chu Viễn nhìn thấu vẻ ngoài ngang ngược của cậu, biết được nỗi bất an ẩn sâu đó.
Khưu Bạch đang sợ hãi, bởi vì sợ cho nên mới muốn phô trương thanh thế, dùng tình ái không biết mệt để chứng minh Chu Viễn là người của cậu.
Khi biết rõ điều này, ngay ngày thứ hai bà mai tới, Chu Viễn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, anh đuổi người ta ra ngoài, đóng chặt cửa bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Anh muốn rời nơi này đến thành phố, dù sao cũng không bao lâu nữa sẽ đi học, sớm chút chuẩn bị cũng tốt.
"Còn có thể trở về không?" Khưu Bạch tự lẩm bẩm, cậu nhìn ngôi nhà mình đã sống hai năm, nơi này có quá nhiều ký ức của cậu và Chu Viễn.
Thời điểm mới gặp nhất kiến chung tình, ám muội thăm dò đối phương, lần đầu tiên chạm vào nhau vừa hoang mang lẫn bất an, còn có quãng thời gian ngọt ngào ở chung sau khi bày tỏ lòng mình.
Chợt nhớ đến còn có một vật quan trọng còn chưa mang đi, Khưu Bạch xoa xoa tay vào trong phòng, dùng hết sức lực tháo xích sắt trên bệ cửa sổ ra, cười cười quơ quơ trước mặt Chu Viễn.
Ánh mắt Chu Viễn dán chặt vào đó, không rõ có nhớ tới ký ức xấu không, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
"Đừng lấy cái này." Chu Viễn nói.
"Tại sao không mang theo?" Khưu Bạch nhét xích sắt vào trong bao, tiến gần Chu Viễn hôn lên mặt anh một cái, nhẹ giọng ghé vào tai anh nói: "Mặc kệ là đi đâu, em luôn là con chó của chủ nhân, muốn ngài trói em lại nha."
Chu Viễn hô hấp gấp gáp, liếc nhìn Khưu Bạch như cảnh cáo, như thể anh đang nói cậu đừng quậy. Nhưng sắc mặt so với vừa nãy đã nhu hoà hơn rất nhiều, không nhẹ không nặng bóp bóp bả vai cậu.
Bà nội Chu ở một bên nhìn hai đứa cháu trai cứ vờn nhau, giật mình nổi da gà, mang bao quần áo lên xe bò trước.
"Còn trở lại không?" Khưu Bạch ngồi trên xe bò lảo đảo, nhìn thôn trang nhỏ càng đi càng xa.
"Chờ sau tết em muốn trở về thì về thăm một lát cũng được."
Thật ra Chu Viễn và bà nội Chu đối với nơi chốn mình sống mười mấy năm này cũng chẳng có cảm giác thân thuộc hay lưu luyến gì. Tình cảm là được xây dựng trên cơ sở người với người ở chung như thế nào, mà người trong thôn này chưa từng chấp nhận bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng chẳng có tình cảm gì với người trong thôn.
Cho nên chuyện có thể trở về hay không, xưa nay Chu Viễn chưa từng nghĩ đến.
Khưu Bạch liếc mắt nhìn chú Lưu đang đánh xe, lén lút móc lấy ngón tay Chu Viễn, nhỏ giọng nói: "Anh ở đâu em ở đó."
Chu Viễn nắm chặt ngược lại tay cậu, trầm thấp trả lời: "Được."
Ngồi tàu lửa hai ngày, ba người đã tới được thành phố.
Trước tiên phải tìm một nhà khách để ở lại, dàn xếp cho bà nội Chu với hành lý xong xuôi, hai người đi tìm phòng ở.
"Mua nhà hay thuê phòng?"
"Nghe lời em."
Bây giờ còn chưa có nhà thương mại*, nhìn chung toàn là phân lô bán nền, có thể bán đoán chừng chỉ có tứ hợp viện**. Khưu Bạch tất nhiên muốn mua, tứ hợp viện ở tương lai toàn giá trên trời, tuyệt đối là một vụ buôn bán không thiệt thòi gì. Nhưng bây giờ tiền trong tay không quá hai ngàn tệ, muốn mua nhà quả thực như đang nói chuyện viển vông.
Hai người ngồi xe công cộng đến chỗ phụ cận Thanh Đại, một đường vừa đi vừa hỏi, cuối cùng tìm thấy một chỗ người ta cho thuê ở trong hẻm.