Mướn Phòng Rồi Lên Giường

Chương 21: Tâm, mặt trời mọc




Thiên ca nắm điện thoại di động, vừa bảo B ca đem vị trí hiện tại còn có lộ tuyến của Tiểu Huệ gửi qua, vừa mặc áo khoác đi ra cửa.

Lúc này tiếng chuông phòng khách mãnh liệt, Quả Táo Quân vừa đứng lên không lâu liền điên cuồng gào thét: "Thiên ca, điện thoại khẩn cấp."

Tay Thiên ca còn đặt ở cái tay cầm cửa, cau mày: "Nói cho người đó biết, tôi không rảnh."

Quả Táo Quân che ống nghe, hạ thấp giọng: "Đối phương tự xưng là cha anh. . . . . ."

Nghe nói như thế, Thiên ca do dự một chút, nhưng vẫn kiên định mở cửa.

Quả Táo Quân bổ sung thêm một câu ở phía sau: "Ông ấy còn nói là về Tiểu Huệ."

Hai tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên, một tiếng là mở cửa, một tiếng là đá cánh cửa. Sau đó Thiên ca thần kỳ ở trước lúc Quả Táo Quân cúp điện thoại liền đoạt lấy điện thoại, trước tiên kéo thật dài, vẫn kéo dài tới ban công, khép cửa ban công lại mới phóng tâm mở miệng.

Từ ban công nhìn xuống, Thiên ca có thể nhìn thấy cỗ xe hơi màu đen, còn có người đàn ông tây trang đứng ở phía ngoài xe hơi. Bên tai nghe được âm thanh của một người đàn ông trung niên: "Cha nghĩ tốt nhất bây giờ con nên trở về nhà một chuyến."

Thiên ca lộ ra nụ cười vô sỉ: "Ha ha, lão già, thủ hạ có hỏi ngài tăng tiền lương không? Anh ta vận tận chức tận trạnh theo sát ở sau mông tôi, thật sự là phải khen thưởng một chút. . . . . ."

"Tiểu tử thúi, ít nói bậy cho cha, cha cho con thời gian nửa tiếng, nếu như nửa giờ không thấy con, rất tốt, cha không biết cha sẽ làm ra cái gì."

Thiên ca còn muốn nói điều gì, bên kia đã đùa quá lố, cúp, anh hung hăng nâng điện thoại lên nghĩ cứ như vậy đập xuống, chỉ là trong đầu hiện lên một khuôn mặt nữ giận dữ, anh ngượng ngùng đem điện thoại đàng hoàng thả lại phòng khách.

Tíc tíc, kim phút đi qua một ô nhỏ, hai ô nhỏ, Thiên ca chợt đứng dậy.

Khác với ban đêm mây tía lóe lên ở G thị, H thị càng tĩnh mịch hơn, hay bởi vì khách sạn vùng ngoại ô đều rời xa trung tâm thành phố, bóng đêm càng thêm bình thản thuần túy. Tâng cao nhất của khách sạn chỉ là lầu ba, đạp lên cầu thang bằng gỗ sẽ phát ra tiếng “cộc cộc cộc” va chạm, chỉ là cũng may, hiệu quả cách âm của gian phòng cũng không tệ, buổi tối sẽ không bởi vì âm thanh này mà lăn lộn khó ngủ.

Mà rất khác biệt là nghỉ ngơi trên lầu chót, sân thượng rộng rãi an trí ô che nắng, cảnh sắc trên nóc xinh đẹp hoặc giả là trời mưa xuống cũng không sợ, vòng quanh ở ô che nắng, còn có mấy chiếc võng hai đầu võng được chia ra bắt tại hai bên vách tường. Võng có chất liệu hình lưới, theo chủ quán nói rất bền chắc, an toàn có thể tin, vì lấy tín nhiệm của hành khách, bọn họ còn phái ra người canh giữ khách sạn—— một người đàn ông sức khỏe cường tráng ở trên lật tới lật lui, dùng sức lay lắc lư.

Sau đó, hành khách càng yên lòng nằm trên đó. Đong đưa trêu đùa và lắc lư, nhàn nhã cùng nhỏ nhẹ kích thích tìm được vui vẻ.

Trịnh Nhân Xuyên ở sau lưng Tiểu Huệ nhẹ giọng hỏi: "Tại sao không đi thử một chút?"

Tiểu Huệ âm thầm le lưỡi, cô quả quyết không đi, kể từ khi còn bé bị Kỷ Thiên Hàng hãm hại, từ trên bàn đu dây rớt xuống thiếu chút nữa té gãy chân, cô không dám đặt mình ở địa phương nguy hiểm. Cái võng xem ra mặc dù chỉ cách một mét, nhưng té xuống cũng sẽ đau.

Trịnh Nhân Xuyên vỗ bả vai của cô một cái, trực tiếp ngồi lên võng, chỉ thấy tay anh ta cầm hai bên, bàn đu dây này giống như lay động lên, vừa lay động vừa cười: "Em rất sợ cái đồ vật này? Liền thử một chút cũng không dám?"

Đối mặt với một người đàn ông, còn là đối tượng hẹn hò nửa đường chết non khiêu khích, Tiểu Huệ nhún vai một cái: "Trời không còn sớm, tôi đi về nghỉ trước, hôm nay cám ơn anh giúp tôi tìm được người sửa máy tính, còn có khách sạn này."

Trịnh Nhân Xuyên khẽ lắc đầu, lấy điện thoại di động ra, quay số điện thoại, tiếp thông: "Muốn nghe lúc trước tôi cùng Kỷ thiếu gia nói gì không?"

Cách anh ta không tới trăm mét, Tiểu Huệ dừng bước chân, xoay người. Cô hiển nhiên không ngờ cái điện thoại lạ lẫm này lại là Trịnh Nhân Xuyên, lại nói người đàn ông này rảnh rỗi tức giận có phải hay không, khoảng cách gần như thế gọi điện thoại gì.

Trịnh Nhân Xuyên từ trên võng nhảy xuống, tự tay vì Tiểu Huệ kéo một cái ghế ra, rất lịch sự xin cô ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Uống chút gì không? Nơi này có rượu nho mùi vị không tệ, là gia điình người Nông gia tự mình cất, tuyệt đối tinh khiết thiên nhiên."

"Anh ấy cùng anh nói cái gì?"

Cẩn thận rót rượu nho màu vàng xanh lá đưa đến trước mặt Tiểu Huệ, trên mặt Trịnh Nhân Xuyên dịu dàng có thể nhéo ra nước: "Không uống thử xem sao?"

Tiểu Huệ liếc anh ta một cái, giọng nói đã có điểm lạnh: "Xin lỗi, tôi chưa bao giờ cùng người đàn ông xa lạ uống rượu. Mặc kệ ban ngày hay buổi tối, rượu cồn thêm người đàn ông đều là nhân tố tiềm ẩn tội phạm."

Trịnh Nhân Xuyên cười, phối hợp uống một hớp: "Em lo lắng tôi sẽ đối với em làm cái gì? Em không uống rượu này, thực sẽ tiếc nuối."

Chịu không nổi nhất là người khác cố làm ra vẻ huyền bí, Tiểu Huệ không ngồi yên: "Tôi là người không thích quanh co lòng vòng, tôi liền nói thẳng, chủ nhiệm trăm phương ngàn kế lừa tôi tới nơi này, mà anh lại vừa lúc xuất hiện tại nơi này đi công tác? Được rồi, theo tôi quan sát, hình như anh bổ ra không ít, mà đi du lịch chứ? Anh giúp tôi dẫn đường, tôi rất cảm tạ, nhưng không có anh, tôi - một người lớn sống sờ sờ có thể tìm được một nơi để nghỉ ngơi, cho nên tôi không hiểu, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì? Nếu như là nói đến Kỷ Thiên Hàng, làm phiền anh thoải mái, không muốn nói, tôi liền đi ngủ." Khi nói chuyện cô liền đứng dậy.

"Mấy ngày nay đơn đặt hàng công ty tôi đột nhiên thiếu một thành."

Tiểu Huệ vỗ trán: vị đại gia này, nghiệp tích trong công ty anh có quan hệ gì với tôi, chẳng lẽ tôi còn có thể tìm người đi phá hư chuyện buôn bán của anh hay sao?

"Mấy ngày trước tôi hỏi bác muốn địa chỉ nhà em, gặp qua Kỷ thiếu gia ở đó."

Bác? Đại khái chính là chủ nhiệm thích làm mai mối. Nhưng mà gặp qua Kỷ Thiên Hàng? Tiểu Huệ không biết lại xảy ra cái gì.

"Vừa bắt đầu không nhận ra anh ta, cùng anh ta hàn huyên mấy câu, anh ta hình như hiểu lầm coi tôi như tình địch."

Tiểu Huệ châm chọc, bất lực: "Trịnh tiên sinh, anh muốn khảo nghiệm tư duy lôgic của tôi sao? Rất xin lỗi, tôi tứ chi phát triển, nhưng đầu óc ngu si, làm phiền anh nói rõ một chút."

Trịnh Nhân Xuyên định đem rượu nho còn dư lại uống một ngụm hết sạch, nhỏ giọng tạ lỗi: "Tôi cạn ly rượu này, hy vọng không mang đến quá nhiều khốn nhiều cho hai người, xin thứ lỗi, còn xin em nói với Kỷ thiếu gia một câu, tôi thật sự không phải cố ý muốn cướp cô gái của anh ta, hi vọng anh ta cũng không cần vì vậy mà có hiểu lầm gì đối với tôi."

Tiểu Huệ đỡ trán cái cái: "Anh nói là, Kỷ Thiên Hàng làm cho thành quả của công ty anh giảm xuống? Anh đùa giỡn thái quá rồi, chính Kỷ Thiên Hàng còn thiếu một khoản nợ đấy, nếu như anh ấy thật có năng lực đó. . . . . ." Nói tới chỗ này, Tiểu Huệ dừng một chút, cô trở về chỗ ba chữ "Kỷ thiếu gia" này, đột nhiên không có cùng ý tưởng: rốt cuộc cái thân phận này có thể mang cho anh bao nhiêu quyền phát biểu, hình như Tiểu Huệ còn không có suy nghĩ tỉ mỉ qua. Có thể hay không. . . . . .

Cô lắc đầu, Kỷ Thiên Hàng là ai, thanh mai trúc mã cùng cô náo loạn hai mươi mấy năm rồi, công phu miệng lưỡi của anh ấy lợi hại một chút, về phần loại chuyện hãm hại người khác như vậy, anh ấy tuyệt đối không thể nào biết làm.

Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ mỉm cười: "Anh nghĩ hơi nhiều."

Trịnh Nhân Xuyên thở dài: "Hi vọng như thế, chẳng qua tôi nhìn ra được, hình như anh ấy rất thích em, hoặc giả là nói đúng hơn thì tham muốn giữ lấy em rất mạnh —— dĩ nhiên đây chỉ là trực giác của đàn ông."

Từ người trong miệng thứ ba nghe được chuyện Kỷ Thiên Hàng thích mình, Tiểu Huệ chợt buồn cười, tại sao mỗi một người đều cảm giác mình là Thần Tiên liệu sự như thần? Trịnh Nhân Xuyên nè, bác Kỷ nè, tự cho là có chút kinh nghiệm cuộc sống là có thể mưu toan suy đoán tâm tư của người khác sao?

Tiểu Huệ cười cười, mặt liền kéo xuống: "Tôi không cần thiết phải giải thích quan hệ giữa tôi và Kỷ Thiên Hàng với anh, nhưng hi vọng anh đừng tự cho là đúng, anh ấy là người như thế nào, anh ấy đang nghĩ cái gì, tôi rất rõ ràng, không cần anh tới nhắc nhở tôi!" Nói xong cô không quay đầu cô lại mà xuống lầu, trở về phòng.

Trịnh Nhân Xuyên lại tự rót cho mình một ly, từng ngụm từng ngụm uống xong, giống như là một thợ săn kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ đợi, kiên nhẫn dạy con mồi trong tay đi vào cạm bẫy của anh. Về phần trong cạm bẫy rốt cuộc có cái gì, chỉ có anh là rõ ràng nhất.

Một bình rượu sắp thấy đáy, anh vẫn còn rất tỉnh táo, anh nghĩ có lúc anh rất chán ghét tửu lượng giỏi. Giống như vào một ngày nào đó rất nhiều năm trước, cũng là cái lầu cuối này, cũng là cái võng này, có một cô mỉm cười nũng nịu: "Thân ái, tôi liền uống một ly, liền một ly, cha cùng chú, bọn họ tuyệt đối sẽ không phát hiện. . . . . ."

Anh vươn tay, hình như còn có thể cảm nhận được cô dùng sức lay động ống tay áo của mình, như vậy làm cho người ta không thể kháng cự. Bỗng dưng một cái chớp mắt, anh chợt mở mắt ra, chợt đưa ly rượu trong tay đập đến thật xa, cách đó không xa mọi người cả kinh ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng trách cứ.

Cổ họng anh căng lên, tức giận cuồn cuộn: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

. . . . . .

Từ lúc chạy ra từ nhà lão già, Kỷ Thiên Hàng thật sự vô cùng im lặng, lão già cứng đầu này lại tự tiện chủ trương thế nhưng đã đi tìm Huệ Huệ, khó trách cô sẽ rời nhà trốn đi, thì ra là vì vậy.

Xuất hiện ở trước cửa, lão già còn mưu toan lưu anh về nhà ở, nói cái gì mà dù sao quá chật rồi, hơn nữa người ở nơi ngư long hỗn tạp. Kỷ Thiên Hàng đáp lại ông ấy là: "Trước lúc tôi ở nơi này, gặp qua bao nhiêu người ngư long hỗn tạp, so với mấy người, bọn họ thật sự là rất đơn thuần. Ít nhất trên tay bọn họ rất sạch sẽ, cũng chỉ là cố gắng làm việc, một không trộm hai không giành ba không chơi đĩ, quan trọng nhất là, bọn họ sẽ không hại người. Lão già, bằng không, ông theo tôi tới đó ở vài ngày thử một chút?"

Kỷ Thiên Hàng nhớ đến, lúc ấy bộ dáng ông cụ tức giận chòm râu đứng thẳng, nói thật, anh không có một chút cảm giác thành tựu. Lúc cùng lão gia tử đối kháng, trước mắt anh cũng chỉ có thể trổ tài cơn vui vẻ miệng lưỡi nhất thời, hơn nữa anh còn không rõ ràng lắm, kết quả chọc giận lão gia tử có thể báo ứng ở trên người Huệ Huệ hay không?

B ca ở một khu dân cư cao cấp bên cạnh, ném chìa khóa xe cho Thiên ca, có chút nghi ngờ hỏi một câu: "Thiên ca, tôi với anh cùng đi chứ, đến lúc đó cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Thiên ca tiêu sái vỗ một cái bờ vai của anh: "B ca, tôi là đuổi theo cô gái, dẫn anh đi làm đốt đèn phao à. Còn nữa, thức uống mới mau cập nhật, theo tôi nghĩ thì anh muốn lười biếng có phải hay không!"

B ca bất đắc dĩ: "Thiên ca, anh rõ là. . . . . . Haizz, đi đường cẩn thận, trong xe có một ít thức ăn còn có quần áo tắm rửa, đúng rồi, chi phiếu của anh tôi để ở trong ví da màu đen."

Thiên ca nện một quyền ở trên bả vai của anh: "Thanks."

B ca còn muốn khách khí một chút, kết quả anh còn chưa lấy lại tinh thần, đáp lại anh chỉ có khói xe thả ra ở sau xe hơi, Thiên ca đã sớm đi rồi. B ca thở dài: bạn xấu ơi, hoàn toàn có người khác phái liền không có nhân tính nữa rồi.

. . . . . .

B ca căn cứ theo laptop Tiểu Huệ cuối cùng cũng tìm thấy địa chỉ IP là một khách sạn ở H thị, thời điểm Thiên ca chạy đến. Đã là rạng sáng rồi, trong tiệm chỉ có một người đàn ông trước quầy đang ngủ gà ngủ gật. Thiên ca đi vào, người nọ mơ mơ màng màng dụi mắt, hỏi anh muốn trọ phải không.

Thiên ca thở một hơi: "Tôi nghe ngóng, nơi này có ở một cô gái họ Giang phải không? Đại khái hai mươi mấy tuổi."

Người đàn ông trên sô pha lập tức phiền não kêu: "Không có không có, chỗ này của tôi cũng không phải là bốt cảnh sát."

Thiên ca hận không thể vung mạnh quả đấm đánh người đàn ông kia dừng lại, chỉ là lý trí khiến anh tỉnh táo lại, anh móc mấy tờ tiền mặt ra, mỉm cười đưa tới: "Vị huynh đệ này, giúp một chuyện, bà xã tôi vì tức giận tôi mà bỏ đi, nếu không tìm được cô ấy, tôi thật sự sẽ điên mất."

Người đàn ông kia lập tức đổi giọng nói, nhanh chóng thu hồi tiền, cười: "Xem anh cũng là người đàn ông tốt, được rồi, tôi liền giúp anh tra một chút xem sao."

Vào lúc này, điện thoại trước quầy vang lên, hình như là Room Ser¬vice (phục vụ phòng), chỉ thấy người đàn ông kia đáp mấy tiếng, sau đó lại từ trong máy vi tính tra xét, lập tức nói: "Tìm được, có một người gọi là Giang Hoa , 28 tuổi."

"Không phải cô ấy."

"Còn có một, Giang Tiểu Huệ, 25 tuổi."

Thiên ca thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không có lầm. Âm thanh của anh có chút hưng phấn: "Cô ấy ở gian phòng nào, tôi đi. . . . . ."

Người đàn ông trên sô pha lắc đầu: "Tối ngày hôm qua cô ấy đã trả phòng rồi, hình như là hướng bờ biển đi tới, sáng sớm ở đây, mặt trời mọc rất đẹp."

Thiên ca hỏi rõ ràng vị trí bờ biển, liền mở xe chạy tới, một đường đuổi một đường nghĩ, sau khi gặp lại Huệ Huệ phải nói rõ ràng với cô như thế nào. Thói quen múa mép khua môi của Thiên ca thế nhưng cũng có chút khẩn trương.

Người đàn ông liếc mắt nhìn phát hiện xe hơi đi xa xa, lúc này mới thu hồi tầm mắt, đang chuẩn bị gọi điện thoại, chợt thấy một cô gái từ trên cầu thang đi xuống. Ông ta thân thiết hỏi: "Giang tiểu thư, phải đi ra ngoài sao?"

Chỉ thấy Tiểu Huệ mang một bộ khung mắt đen, cô nở nụ cười: "Nghe nói cảnh biển buổi sáng ở đặc biệt đẹp, nên muốn xem một chút."

Người đàn ông kia lại lắc đầu: "Thật ra thì, buổi sáng ngắm cảnh tốt nhất là nhìn xa đài, liếc nhìn cảnh sắc khắp thành đều ở đáy mắt, hơn nữa nhìn xa đài bởi vì vị trí cao, còn có thể cảm thấy mây mù, buổi sáng khi mặt trời lên, chung quanh đều có nhiều màu sắc khác nhau, cảnh sắc này mới là tuyệt nhất."

Người đàn ông rất tự nhiên chỉ đường cho Tiểu Huệ, cảm thán phần nhiệt tình này, Tiểu Huệ nghĩ, đi xem một chút cũng tốt. Tối hôm qua căn bản không ngủ qua, một mực nghĩ tâm sự, trời còn chưa sáng đã đứng trước cửa sổ ngắm phong cảnh rồi, thấy mặt trời mọc hơi lộ ra, liền muốn thay vì ở trong phòng mốc meo, không bằng đi ra xem phong cảnh một chút, không thì thật lãng phí một chuyến ra ngoài xa.

Rốt cuộc để một nam một nữ hướng hai phương hướng khác nhau đi tới, người đàn ông kia mới thở dài một hơi, vừa kêu: "Haizz, loại chuyện như vậy ngàn vạn đừng để cho tôi gặp phải lần thứ hai, quá giày vò người."

Có người ngồi ở trong phòng, ánh mắt xẹt qua hình dán ở trên tường, trong hình có một nam một nữ, có lúc chỉ có người đàn ông, có lúc chỉ có cô gái, nhưng thống nhất chính là, bọn họ đều cười, cười rất rực rỡ. Không ngờ anh - Trịnh Nhân Xuyên cũng có lúc cười rực rỡ thanh xuân như vậy, thật là có điểm khó có thể tin.

Anh nắm chặt hình, vuốt ve cô gái trong hình một cái, nhỏ giọng hỏi: "Nhiên Nhiên, anh chỉ cùng bọn họ vui đùa một chút thôi có đúng hay không, chỉ là vui đùa mà thôi. . . . . ."

Lúc này, khoảng cách mặt trời mọc chỉ còn mấy phút. . . . . .