Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 23: Một mình




Buổi tối, khi Tô Nhiên và Thời An đến địa điểm đã hẹn, Cố Thiên Quân đã có mặt trước.

Vừa thấy Cố Thiên Quân, Thời An vui mừng hớn hở chạy tới, trong mắt là vẻ ỷ lại dễ nhận thấy: "Dì Cố."

Cố Thiên Quân mặc cho Thời An làm nũng, sau đó, cởi áo khoác đồng phục cho nó: "An An, nghe nói hôm nay con ăn rất ngoan."

Đối diện họ,

Tô Nhiên mất tự nhiên ho hai tiếng, đi tới, nhìn Thời An nói: "Không phải cô báo cáo đâu."

"Ồ." Thời An bĩu môi, cũng không dám nói nhiều, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ngẩng đầu nói: "Dì Cố, con muốn uống nước."

Cố Thiên Quân: "Được, dì ra ngoài lấy vài chai."

"Không cần đâu, dì Cố." Thời An véo tay, chỉ vào chai nước vơi một nửa mà Cố Thiên Quân đã uống: "Con uống cái này được rồi."

"Nhưng..." Cố Thiên Quân bất động hồi lâu, do dự: "Chai này dì đã uống mất rồi, hơn nữ không phải con có chứng sạch sẽ hay sao, đợi dì lấy chai mới cho."

Đang định đi.

Thời An kéo cô ấy lại, nghiêng đầu cười: "Dì Cố, không cho con uống nước, con sợ sẽ chết khát mất."

Nói đoạn.

Còn thở dài rất thích hợp.

Cố Thiên Quân lắc đầu, sau khi săn sóc mở nắp chai, đưa nước cho Thời An: "Con đấy nhé."

Thời An mím môi cười: "Cảm ơn dì Cố." Nhận lấy nước, 'ừng ực' uống một ngụm lớn.

Sau khi uống nước xong.

Thời An bèn ngồi ngay ngắn bên cạnh Cố Thiên Quân, vẻ mặt nghiêm túc nghe họ nói những chuyện mà nó không hiểu lắm.

Chủ đề đương nhiên vẫn là những chuyện đó.

Tô Nhiên: "Thiên Quân, nhờ có bác sĩ Trần mà bệnh tình của mẹ My Khê đã ổn định, tâm tình cũng tốt hơn hơn trước rất nhiều."

"Vậy thì tốt." Cố Thiên Quân vui mừng gật đầu, tiếp đó, trên mặt cô ấy lại xuất hiện nụ cười cay đắng: "Mấy ngày nay bận rộn, lần sau được nghỉ, em sẽ đi gặp hai người họ, dù sao em cũng nợ họ."

Tô Nhiên: "Không trách em được."

Cô nàng không nỡ nghe Cố Thiên Quân tự trách, nhất thời quên mất chính mình, đặt tay mình lên tay cô ấy, tình ý vương vãi trong mắt.

Nhưng chưa được nửa giây, Cố Thiên Quân liền rút tay ra, dần dần siết thành quyền, sau đó lại thả lỏng, nhìn Tô Nhiên, không nói gì.

Lúc này Tô Nhiên mới hoàn hồn, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi."

Cố Thiên Quân: "Không sao."

Một sự gượng gạo khó tả bao trùm trong không khí, Thời An nhìn trước, nhìn trái, bơ vơ trầm mặc cùng họ.

Qua lâu sau,

Cố Thiên Quân sắp xếp suy nghĩ, cọ chân Thời An, nhẹ giọng nói: "An An, đói chưa?"

"Không đói, con không đói chút nào." Trong lúc Thời An nói chuyện, nó nhìn về phía Tô Nhiên: "Buổi trưa, cô giáo bắt con ăn rất nhiều, dạ dày con sắp nổ tung rồi."

Cố Thiên Quân và Tô Nhiên đều bật cười.

Thời An xoa bụng, nói tiếp: "Còn chưa tiêu hóa xong, lát nữa sẽ có nhiều đồ ăn ngon, xem ra con không được tận hưởng rồi."

Bầu không khí cuối cùng cũng bình thường.

Tô Nhiên: "Thời An, đừng tưởng buổi trưa ăn nhiều rồi thì sẽ được bỏ ăn tối, em nghĩ vì sao cô lại tới hả, tới để giám sát em đó."

Thời An buồn bực: "Em biết rồi ạ."

Môi Cố Thiên Quân ẩn chứa ý cười, bộ dạng chịu thua của Thời An, ngược lại rất đáng yêu.

Tâm trạng cuối cùng cũng được cải thiện, lúc này, điện thoại trong túi vang lên, cô ấy nói: "An An, đưa điện thoại cho dì."



"Dạ." Thời An nghiêng người tìm điện thoại, nhưng khi nhìn thấy người gọi tới, ánh mắt tối sầm, không vui đưa điện thoại qua: "Đây ạ, dì Cố."

Cố Thiên Quân: "Chí Xuyên, có chuyện gì vậy?"

Vừa nói xong, Thời An liền nằm bò ra bàn,

Cố Thiên Quân chỉ nhìn thấy gáy nó.

Cố Thiên Quân để ý, khẽ đẩy Thời An, không phản ứng, cô ấy tiếp tục nói: "Dạo này rất bận, không có thời gian."

Thời An hơi động đậy,

Nhưng vẫn không thèm đếm xỉa.

Cố Thiên Quân: "Hôm khác nhé, tạm biệt."

Cuối cùng, kết thúc cuộc gọi 'dài đằng đẵng', Cố Thiên Quân đặt hai tay lên vai Thời An, cúi người về phía nó: "An An giận à?"

Thời An giậm chân: "Không có."

Hết cách, Cố Thiên Quân đành nhìn Tô Nhiên cầu cứu, Tô Nhiên hiểu ý, hỏi: "Tiểu Thời An, sao lại giận vậy?"

Trong lòng Thời An cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu, liền tù tì kể khổ với Tô Nhiên: "Cô giáo, người đàn ông đó, có... có ý đồ bất chính với dì Cố!"

Trực tiếp làm cho Cố Thiên Quân bật cười, cô ấy xoa đầu Thời An, cưng chiều đầy ắp trong mắt: "Con còn biết ý đồ bất chính nữa cơ đấy, ai dạy thế?"

Thời An: "Cô giáo chủ nhiệm dạy ạ."

Ánh mắt hướng về Tô Nhiên, Tô Nhiên giật mình.

Cô nàng đột nhiên cúi đầu, đang nghĩ: Nếu Thời An biết cô nàng cũng có ý đồ bất chính với Cố Thiên Quân, liệu có chống cự cô nàng như Trần Chí Xuyên không, hay là sẽ chấp nhận cô nàng nhỉ?

Suy nghĩ, cô ấy hỏi: "Thời An, tại sao em không thích bác sĩ Trần? Chú ấy rất giỏi mà."

Thời An suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Nhưng trên mặt chú ấy viết 'chí tại tất đắc [1]', tức là không tôn trọng dì Cố, con không thích."

[1] Chí tại tất đắc: Khát vọng nhất định phải làm được việc mình muốn làm; ám chỉ một người nào đó đã nắm chắc chiến thắng trong tay.

Tô Nhiên lại hỏi: "Vậy em cảm thấy người như thế nào." Dừng lại, cô nàng mới nói: "Mới xứng với Thiên Quân?"

Hai mắt Thời An sáng rực: "Người đó nhất định phải tôn trọng dì Cố, đối xử với dì Cố thật tốt, đương nhiên, chỉ cần dì Cố thích là được."

Mặc dù hiện tại Tô Nhiên đã không còn suy nghĩ kiểu này với Cố Thiên Quân, nhưng nghe Thời An nói vậy, cô nàng vẫn thở phào: "Thiên Quân, đứa trẻ Thời An này, rất giống em."

Cố Thiên Quân mỉm cười, thanh âm như suối chảy: "Đúng vậy, những gì Thời An nói, giống với suy nghĩ của em."

Cuối cùng,

Phục vụ đem thức ăn lên.

Trong khoảng thời gian này, Thời An nhỏ giọng hỏi: "Dì Cố, nếu sau này dì kết hôn, dì sẽ sinh con chứ?"

Cố Thiên Quân không hề đắn đo: "Không."

Thời An: "Tại sao?"

Cố Thiên Quân: "Có một đứa là đủ rồi."

Thời An: "Tại sao?"

Cố Thiên Quân: "Chẳng ai dễ thương bằng con cả."

Cũng không biết vì sao, đã lâu rồi Thời An không được thoải mái như tối này, lời nói cũng thả lỏng gấp mấy lần bình thường, nếu như, phải nói ra một lý do thì có lẽ hẳn là: Trẻ con dễ thương đều rất thích nói chuyện.

Nghiêng đầu, không biết đã nhìn trộm bao nhiêu lần.

Thời An dùng ánh mắt phác họa đường nét góc nghiêng của Cố Thiên Quân, thầm nghĩ, dì Cố là người dịu dàng như vậy, nhật định phải được mọi người yêu quý.

*

Hôm sau, Thời An đang đi đến lớp học.

Đến gần, nó nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bàn tán: "Các cậu có thấy tối qua cô giáo đưa Thời An lên xe không, mình thấy, khả năng lớn là nó là con ông cháu cha đó."



Lập tức có người phụ họa: "Mình cũng thấy thế, buổi trưa cô giáo còn ăn cùng nó nữa, cậu xem bộ dạng của nó mà xem, nếu không phải có quan hệ thì làm gì có giáo viên nào thích nổi nó chứ!"

Thời An muốn phản bác, nhưng không muốn gây sự, làm phiền dì Cố, vậy nên, nó bước nhanh về trước.

Chưa đầy nửa giây, một giọng nữ nghiêm nghị vang lên, nó quay lại nhìn, là Tô Nhiên.

Ở trước mặt Tô Nhiên.

Có mấy học sinh đang cúi gằm, không ai dám đánh tiếng.

Ánh mắt Tô Nhiên quét qua từng người một, có lẽ đây là lần đầu tiên, cô nàng tức giận: "Ai cho phép các em nói linh tinh sau lưng bạn học? Các em mới được bao nhiêu tuổi hả? Bây giờ, lập tức đi xin lỗi Thời An ngay."

Mấy người kia lề mề, không động đậy.

Giọng Tô Nhiên lại cao hơn một bậc: "Có cần cô lặp lại lần nữa không, hay là để cô mời bố mẹ các em tới?"

Đều là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Vừa nghe Tô Nhiên nói vậy, toàn bộ đều đi đến trước mặt Thời An, dè dặt: "Mình xin lỗi."

Thời An không cảm xúc: "Không sao."

Sau đó, Tô Nhiên đi đến sau lưng họ, ngữ khí dịu lại: "Được rồi, không được tái phạm nữa, về lớp hết đi."

Thời An bất động.

Tô Nhiên hỏi: "Sao không đi đi, còn có chuyện gì à?"

Thời An quay mặt đi, nhìn xuống đất nói: "Cô giáo, cảm ơn cô, còn nữa, sau này em tự ăn cơm trưa được."

Tô Nhiên hiểu sự lo lắng của Thời An, sợ gây rắc rối cho cô nàng, cô nàng chỉ đành gật đầu nói: "Ừ."

Thế là, những ngày tiếp theo.

Vào mỗi buổi trưa, Thời An bưng khay cơm, một mình một bàn, không ngẩng đầu, không nhìn xung quanh, chỉ ăn cơm.

Cuối cùng, Tô Nhiên không chịu nổi nữa.

Cô nàng hỏi: "Thời An, Lê Vi đâu?"

Thời An nhàn nhạt nói: "Cô giáo, cậu ấy về nhà ăn cơm rồi."

Tô Nhiên đứng rất lâu, thẳng đến khi mắt có chút đau nhức, cô nàng đi đến một nơi yên tĩnh, gọi điện cho Cố Thiên Quân.

Cố Thiên Quân cũng đang ăn cơm.

Cô ấy nghe Tô Nhiên nói: "Trưa nào Thời An cũng ăn cơm một mình, cũng không thích nói chuyện, chị luôn cảm thấy cô bé không giống với những đứa trẻ khác, nếu được, em có thể dành nhiều thời gian hơn cho cô bé không?"

Ngoài xót xa, không có cảm xúc nào khác.

Im lặng hồi lâu, Cố Thiên Quân mới nói: "Ăn cơm một mình? Nhưng An An bảo em rằng cô bé có rất nhiều bạn mới ở trường mà."

Tô Nhiên: "Có lẽ là con bé không muốn em lo lắng."

"An An không nói cho em gì cả." Suy nghĩ một lát, Cố Thiên Quân lại nói: "Buổi tối em sẽ nói chuyện với cô bé."

Tô Nhiên: "Ừ."

Nhưng khi Cố Thiên Quân trở về nhà sau một ngày bận rộn công việc, cô ấy như thường lệ, đến phòng tìm Thời An trước, dò dẫm trong bóng tối để đi đến bên giường, cô ấy đưa tay sờ, không có ai.

Con tim run lên.

Cố Thiên Quân vội bật đèn lên, trong phòng không hề có người, cô ấy lại đi bật đèn phòng khách: "An An, con có ở nhà không?"

Không có ai đáp lại.

Cố Thiên Quân sốt ruột, khi cô ấy hoảng loạn đang chuẩn bị gọi điện cho Tô Nhiên thì nghe thấy một âm thanh yếu ớt: "Dì Cố, con đây."