Mười Dặm Phồn Hoa

Chương 8: Gặp lại cố nhân




Hồng Tứ Hải lên núi thật sự rất khác người, Kha Lang Sinh một mặt tự trấn an chính mình rằng ông lão này thật sự có quen biết Liên Cẩn Xuân, có thể đưa mình đi vào núi, một mặt lại thập phần lo lắng, người này ra chiêu thật sự không tồi, mới vừa rồi xuất ra một chưởng kia, lực đạo tuy nhu hòa, nội lực lại không hề nhỏ.

Trước mắt không biết giữa lão và Liên Cẩn Xuân là địch hay bạn, nếu là kẻ thù mà hắn lơ là một chút rất có thể sẽ trở thành con tin, vậy không phải hắn sẽ gây rắc rối lớn cho Liên Cẩn Xuân sao?

Kha Lang Sinh từ trước đến nay tâm tư kín đáo, từ lúc bắt đầu trong lòng hắn đã suy tính ra hàng ngàn hàng vạn biện pháp ứng phó. Hắn bên này trầm tư, đường lên núi dường như trở nên đặc biệt ngắn, đợi cho Hồng Tứ Hải than thở kêu lên, ngồi dưới tán cây để hưởng bóng mát, hắn mới bừng tỉnh hỏi: “Tới rồi? Sao ngươi dừng lại?”

Hồng Tứ Hải vỗ trán, tiếc nuối nói: “Ai, mười mấy năm không quay lại đây, ta quên cách vào núi đến bảy tám phần rồi, không đưa ngươi vào được” Bản lĩnh của lão đầu này cũng không tính là đặc biệt lợi hại, chỉ có cái mũi chó đặc biệt thính, cho nên lúc Liên Cẩn Xuân đến gần, hắn liền cười thầm trong lòng.

Kha Lang Sinh lo lắng nói: “Ngươi nghĩ kĩ lại đi, không chừng có thể nhớ ra được một ít”

“Tiểu Xuân nhi ơi tiểu Xuân nhi, ngươi cũng quá nhẫn tâm rồi, Hồng thúc thúc của ngươi gặp đại nạn may mắn thoát chết, vất vả lắm mới trở về gặp ngươi được, vậy mà ngươi còn không ra đây đón tiếp” Hồng Tứ Hải làm bộ làm tịch mà thở dài, “Thôi thôi, ngươi đãi ta một chầu rượu ngon, sau khi say nói không chừng ngày mai liền nhớ cách vào”

Hồng Tứ Hải đứng dậy định rời đi, Kha Lang Sinh đưa tay túm chặt hắn, cau mày nói: “Tiền bối, trận pháp khó đến đâu cũng có cách phá giải, ngài…”

“Rượu trong bụng ta bị tiêu hóa hết rồi” hắn dốc bầu rượu trống không xuống, “Không có rượu, ta cái gì cũng nhớ không nổi, ngươi cũng đừng dây dưa chỗ này nữa, nếu hắn không muốn cho ngươi vào, vậy ngươi làm cách nào cũng không vào được. Ta khuyên ngươi…” Nói chưa được một nửa, Hồng Tứ Hải trừng mắt nhìn đống ngân phiếu đưa ra trước mặt, cười nói: “Đúng là ra tay hào phóng nha, được, lão già ta chấp nhận phân tình này của ngươi!”

Gió mạnh lên, lá cây phát ra tiếng xào xạc.

Hồng Tứ Hải khịt khịt mũi, mặt tươi cười hớn hở, đem ngân phiếu cẩn thận thu lại, vui vẻ nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, đi thuyền đến đảo Lạc Dương ở phía nam, tìm thiên tinh cung chủ của cung Thiên Hưng, lấy một quyển sách tên là , nếu nàng chịu cho ngươi, đừng nói nơi này, các thiết trận tồn tại trên đời này ngươi đều có thể dễ dàng phá giải”

Kha Lang Sinh nghe xong, lại hỏi kỹ mấy vấn đề vụn vặt như thời gian qua lại.

Trước khi đi, hắn nhìn chăm chú rừng cây một lát sau đó nắm chặt kiếm, không quay đầu lại đi xuống núi.

Hồng Tứ Hải rút ra ngân phiếu, ánh sáng chói lọi hiện ra, cười hề hề nói: “Tiểu tử ngốc!”

Một đôi tay thon dài trắng nõn thoắt hiện trước mắt, mấy tờ ngân phiếu tỏa sáng mới đây bỗng nhiên không thấy đâu nữa, ngước mặt lên thì thấy gương mặt lạnh lùng của Liên Cẩn Xuân, Hồng Tứ Hải ung dung nói: “Nhiều năm không gặp, tính tình của ngươi sao vẫn lạnh băng như vậy, tiểu Xuân nhi, ngươi cũng không phải không biết Hồng bá bá ta là người thế nào đúng không?”

“Lão già chết tiệt, ngươi lừa hắn đi Thiên Tinh cung, không phải kêu hắn đi tìm đường chết sao?”

Hồng Tứ Hải liếc hắn, chua chát nói: “Tục ngữ có câu nữ đại bất trung lưu, ta thấy ngươi cũng giống vậy, đối xử với tiểu tử kia tốt như vậy làm gì, thích hắn?”

*Nữ đại bất trung lưu: Ý nói con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm =)))))

Liên Cẩn Xuân mím môi, biểu cảm có chút không được tự nhiên.

Hồng Tứ Hải cười: “Đùa thôi, không giỡn nữa, đưa ta đi gặp mẹ ngươi đi”

“...Nàng đã mất năm ta mười hai tuổi rồi”

Hồng Tứ Hải ngẩn ra, một lúc lâu sau mới cười khổ một tiếng, thấp giọng thở dài: “Năm đó ta bị trọng thương, trong lúc dở sống dở chết nếu không phải nhớ đến luân hồi đan của Hàn Tuyết sơn, uống vào rồi giả chết, bây giờ cũng chưa chắc về tìm ngươi được. Mẹ ngươi…tính tình quật cường, rốt cuộc vẫn chịu không nổi chút ủy khuất này…”

Vết sẹo chôn sâu trong tâm hồn kia như lại bị ai đó xé toạc một lần nữa, ứa máu trào ra, Liên Cẩn Xuân cụp mắt xuống, nhíu mày thật chặt, dường như không muốn nhắc tới đề tài này chút nào.

Hồng Tứ Hải vỗ nhẹ vai hắn, thở dài: “Được rồi, chúng ta hãy ra mộ mẹ ngươi, thắp cho nàng vài nén hương, ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng. Bao năm qua ngươi sống thế nào, cũng kể ta nghe đi”

Ông lão đi được vài bước, quay đầu xem lại nhìn thấy Liên Cẩn Xuân vẫn im lặng đứng yên tại chỗ. Hồng Tứ Hải nhướng mày, biết rõ y đang nghĩ gì, nói: “Nếu ngươi thật sự không yên tâm, vậy cứ đi theo xem một chút đi”

Bị nói trúng tâm sự, tim Liên Cẩn Xuân đập loạn lên, càng thêm do dự nói: “Hồng bá bá, thực ra ta…”

“Cứ đi đi, tiểu tử kia nếu ở Thiên Tinh cung thật sự xảy ra chuyện gì, ngươi còn không hận chết ta!” Hồng Tứ Hải lại cười rộ lên, xoay người đi về phía rừng núi, giọng nói dần tiêu tán, “Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho mẹ ngươi biết, tên tiểu tử thúi này lại muốn lấy một tức phụ nam trở về chọc giận nàng, ha ha ha ha”

Liên Cẩn Xuân ngẩn ra, sau đó lại cười khổ.

Nếu nói Kha Lang Sinh hoàn toàn tin lời Hồng Tứ Hải thì cũng không hẳn vậy, một người khi rơi vào trạng thái bị động thì sẽ sẵn sàng thử bất kì biện pháp hay ý nghĩ nào, huống gì hắn hỏi thăm suốt dọc đường, cũng biết được đại khái Thiên Tinh cung cực kì thông hiểu thuật độn giáp.

Nói cách khác, lời Hồng Tứ Hải nói là nửa thật nửa giả.

Hắn hiện tại không muốn bỏ qua bất kỳ biện pháp nào để có thể gặp được Liên Cẩn Xuân, thật ra hơn phân nửa cũng là do y ép hắn đến bước đường này, nếu trước đó bọn họ “Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình”, hắn cùng lắm chỉ khổ sở trong lòng, tuyệt không sẽ ngạnh muốn cùng Liên Cẩn Xuân mão thượng. Người mặt dày đến đâu cũng phải biết khi nào tiến và lùi đúng không?

Nhưng hôm nay thì không như vậy, Kha Lang Sinh hoàn hoàn toàn tin rằng mình là kẻ bị vứt bỏ, có thể những ngày tháng trên Đạo Phong Sơn kia thật buồn chán, nhưng sâu trong tiềm thức hắn đã sớm coi nơi đó là ngôi nhà duy nhất của mình.

Hắn nhớ tới thiếu niên đối xử với ai cũng lạnh nhạt kia, biết cười cũng biết ngượng ngùng, trong lòng như được rót vào một tia nắng mặt trời ấm áp, xua đi nhưng cơn ác mộng dệt nên quá khứ mơ hồ.

Người kia đối xử với hắn tốt như vậy, hắn thậm chí còn nghĩ sẽ có một ngày bọn họ sẽ trở thành nơi nương tựa lẫn nhau, bởi vì trên đời này, người Kha Lang Sinh quen biết duy nhất chỉ có y, mà tính tình Liên Cẩn Xuân như vậy, có lẽ cũng chỉ có người mặt dày ngàn năm có một như hắn mới thấy nói chuyện với y là một điều vô cùng thú vị.

Giang hồ rộng lớn, có thể tiêu dao tự tại ngày qua ngày, hành hiệp trượng nghĩa là cuộc sống mà hắn hằng mong mỏi.

Nhưng có thể nghe tiếng mưa ở Đạo Phong Sơn, cùng trò chuyện, cùng ngắm một rừng hoa dại đua nhau nở rộ cũng chưa chắc không phải những ngày tháng hắn muốn trải qua. Người kia còn chưa nghe những tâm sự trong lòng hắn, sao lại có thể thay hắn quyết định ngày sau nên đi con đường nào?

Đúng vậy, Kha Lang Sinh hắn chính là chết không biết xấu hổ ăn vạ y! Ai kêu y xen vào việc người khác cứu mình?

Vội vàng lên đường rồi cuối cùng cũng tới bờ sông, Kha Lang Sinh chỉ vừa đuổi kịp một con thuyền lớn tinh xảo.

Chủ thuyền người là một công tử mặc bạch y thanh thoát, mà phần lớn khách trên thuyền đều là những thanh niên tuấn lãng, bọn vốn là hẹn tối nay đi du thuyền, cùng thưởng thức cảnh đẹp trên sông Hoài, sau đó thuận buồm xuôi gió xuống Dĩnh thành ngắm hoa, cho nên Kha Lang Sinh vừa nói mục đích của mình liền bị cự tuyệt một cách vô tình.

Nơi đây là sông Hoài, đi theo con sông này, trừ đi thẳng tới Dĩnh thành, cố ý đi đường vòng cũng có thể ngang qua được Khánh Đô.

Kha Lang Sinh muốn đi cùng là vì lý do này, bởi đó là nơi gần Thiên Tinh cung nhất.

Nếu bỏ lỡ cơ hội này, Kha Lang Sinh sẽ phải đợi thêm một ngày nữa, trong lòng hắn sợ Liên Cẩn Xuân vì muốn trốn hắn, sẽ không ở lại Đạo Phong Sơn nữa, vậy nên hắn không muốn trì hoãn bất cứ một giây phút nào. Dù biết giờ đi thuyết phục vị chủ thuyền này chỉ vì một người lạ mặt như mình mà phải đi đường vòng thì thật sự quá mức vớ vẩn, nhưng hắn cũng muốn thử một lần.

Bên cạnh chủ thuyền là một người hầu lưng còng, tuy rằng nhìn mặt hơi đần, nhưng ánh mắt lúc nào cũng lộ ra một tia hung quang, nói chuyện cũng rất nóng nảy. Tên lưng còng này vừa nghe Kha Lang Sinh nói muốn gặp chủ nhân hắn, sắc mặt càng thêm khó chịu, ba câu không hợp liền muốn động thủ.

Kha Lang Sinh vốn giỏi ăn nói, lại bị hắn liên tục từ chối hai lần, tâm trạng cũng trở nên không tốt, đang muốn phát hỏa, bạch y công tử lại phe phẩy cây quạt chậm rãi dạo bước đến. Nửa người của Kha Lang Sinh bị che khuất phía sau cái cây, người kia nhất thời nhìn không rõ, chỉ nhíu mày hỏi người hầu chuyện gì đang xảy ra.

Kha Lang Sinh kiên nhẫn chờ bọn họ nói xong, tiến lên một bước ôm quyền nói: “Tại hạ cũng không có ác ý, lúc này quấy rầy công tử thật sự là bất đắc dĩ. Nếu như không tiện, tại hạ sẽ khác nghĩ cách khác, cáo từ!”

Nào biết vị bạch y công tử này thấy rõ bộ dáng của hắn rồi, bỗng nhiên tiến lên hai bước, vội vàng nói: “Chậm đã!”

“Kha huynh dừng bước!”

Bạch y công tử “Xọat” một tiếng thu cây quạt lại, cười nói, “Gặp lại tức là có duyên, đi nhờ một đoạn thì làm sao? Là tên người hầu này của ta không hiểu chuyện, Kha huynh đừng trách móc, mời lên thuyền!”

Kha Lang Sinh nhíu mày, mê mang nói: “Ngươi quen ta?”

Công tử kia sửng sốt một chút, cười hỏi ngược lại: “Đại đệ tử Kha Lang Sinh của Thần Kiếm Sơn Trang có ai không biết? Ta tuy chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng cũng từng gặp Kha huynh một lần. Chỉ tiếc Thần Kiếm Sơn Trang… Ai…”

Lúc trước khi hắn vừa mới tỉnh lại, Liên Cẩn Xuân cũng đã từng kể lại tên và thân phận của hắn, Liên Cẩn Xuân còn nói, nếu không phải nhận ra khuôn mặt của hắn, căn bản sẽ không cứu nười không liên quan đến mình.

Cái lý do thoái thác này rất phù hợp với tính khí của Liên Cẩn Xuân, Kha Lang Sinh đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều.

Ngay cả hiện tại, khi nghe tiếng thở dài nuối tiếc của người trước mặt khi nhắc tới Thần Kiếm Sơn trang, hắn cũng chỉ nghĩ có lẽ Thần Kiếm Sơn Trang đã xảy ra chuyện gì và tuyệt sẽ không hoài nghi Liên Cẩn Xuân nửa phần.