Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 115




Tống Thiêm Tài có chút buồn cười, hắn là hạng người như vậy sao? Cũng không biết nương hắn đang não bổ cái gì. Chẳng qua như vậy cũng tốt, chuyện Lương gia quá phức tạp, không quá thích hợp để nói với hai lão Tống gia. Hai lão Tống gia nghĩ như vậy vừa hay không tạo thành hiểu lầm gì với Triệu Ngôn Tu.

Tống Thiêm Tài đáp: "Nương, con trai ngươi giống loại người như vậy sao? Đúng rồi, nương, chuyện cha mẹ ruột của Ngôn Tu hai người biết là được rồi, không cần nhắc tới trước mặt Ngôn Tu. Y mặt mũi mỏng, chúng ta cũng nên thông cảm cho y đúng chứ. Với cả lần sau họ Phó kia lại tới đây, các ngươi cũng đừng kể chuyện của Ngôn Tu với hắn, việc này chúng ta không cần nhúng tay, để Ngôn Tu tự quyết định là được."

Hai lão Tống gia cái gì cũng tốt, đặc biệt là lòng dạ mềm cứ như sợi bún, không nỡ nhấc đũa gắp, cho nên Tống Thiêm Tài lo lắng cha mẹ hắn đầu óc hồ đồ một cái lại đứng ra làm người hoà giải.

"Ngươi coi nương của ngươi là kẻ khờ khạo như cha ngươi đấy à? Tự nhiên ăn no rửng mỡ chạy tới chọc tim chọc phổi Ngôn Tu làm gì. Ngôn Tu là một đứa trẻ ngoan, chuyện của y chúng ta đương nhiên phải quan tâm. Nhưng ngươi yên tâm, ta và cha ngươi cũng không phải già rồi hồ đồ, nhất định sẽ không nhúng tay khiến Ngôn Tu khó xử." Trần Quế Chi cũng coi như có chút khôn khéo. Chuyện của nhà người ta, một bà già như bà chen vào làm cái gì.

Nếu cha mẹ ruột của Triệu Ngôn Tu là người giàu có, như vậy lý do lúc trước vứt bỏ Triệu Ngôn Tu khẳng định là không đơn giản. Triệu Ngôn Tu được vợ chồng Triệu Tài Thanh nuôi nấng nhiều năm như vậy, cha mẹ ruột ngược lại không hao tâm tổn sức một chút nào. Bởi vậy, Triệu Ngôn Tu có nhận hay không quả thật chỉ có thể do Triệu Ngôn Tu tự mình quyết định. Con trai dặn dò bọn họ như vậy có lẽ là sợ bà và bạn già tốt bụng đứng ra hoà giải giúp Phó Văn Duệ, khiến Triệu Ngôn Tu khó xử, điều này Trần Quế Chi hiểu rõ.

Cho nên Trần Quế Chi đương nhiên muốn cho thấy thái độ. Sau khi tới Tuyền Châu, không còn những thân thích sốt ruột kia, cuộc sống lại giàu có hơn trước rất nhiều, rất nhiều thứ trước kia không có hoặc là không nỡ dùng thì bây giờ đều có thể dùng. Trần Quế Chi còn cùng các phụ nhân quanh đây giao lưu tâm sự, còn phải hao chút tâm sức mở nhà xay bột, sinh hoạt mỗi ngày quá phong phú, người cũng càng thêm có chính kiến.

Nghe Trần Quế Chi nói vậy, Tống Thiêm Tài vẫn không yên tâm nói với Trần Quế Chi: "Cha mẹ ruột của Ngôn Tu cũng được coi là có địa vị, nương của y thật ra vẫn luôn muốn nhận lại y, nhưng cha y lại là người hẹp hòi. Ngôn Tu nếu trở về đó thì sẽ gặp rất nhiều phiền phức, cho nên mới không muốn nhận. Nếu như có người tới thăm dò các ngươi, ngàn vạn đừng đứng ra làm chủ cho Ngôn Tu, cũng đừng nhắc với Ngôn Tu. Trong lòng y đã đủ khổ, chúng ta nên thông cảm cho y nhiều hơn mới phải."

"Biết rồi, ngươi yên tâm đi, bên trong nhà cao cửa rộng không phải là cái mà nông dân chúng ta có thể biết được. Nương ngươi đầu óc ngu xuẩn đến đâu thì vẫn biết Ngôn Tu và chúng ta là người một nhà, chẳng lẽ chúng ta còn có thể huých khuỷu tay ra ngoài nữa ư. Người nhà mình mà lại không che chở thì còn ra cái thứ gì?" Trần Quế Chi chỉ kém vỗ ngực bảo đảm.

Tống Thiêm Tài lúc này mới yên tâm. Trần Quế Chi và Phó Văn Chiêu đều là người làm mẹ, nếu như Phó Văn Duệ và Phó Văn Chiêu xuống tay từ hai lão Tống gia chơi bài cảm tình, nhờ hai lão Tống gia giúp đỡ nói lời hay, cho dù sẽ không làm Triệu Ngôn Tu thay đổi ý định nhưng sẽ khiến Triệu Ngôn Tu khó xử. Tống Thiêm Tài không muốn cha mẹ mình vì người ngoài mà khó xử người trong lòng, đương nhiên phải cắm một cây châm dự phòng trước.

Sau hôm đó, mỗi khi Phó Văn Duệ tới nhà, hai lão Tống gia đều tận lực né tránh hắn. Thật sự là bọn họ mắng không được đánh không xong, còn không thể xuống nước với Phó Văn Duệ, vì thế hai lão Tống gia chỉ có thể tìm biện pháp vụng về nhất, vừa thấy Phó Văn Duệ tới cửa, hai người lập tức bế Tống Tiểu Bảo đi ra ngoài. Nếu không sang nhà hàng xóm chơi thì lại đánh xe ngựa tới nông trang ở ngoại ô thăm đồng ruộng.

Tống Đại Sơn thật sự không chịu ngồi yên, Tống Thiêm Tài đành mua ruộng đất ở vùng ngoại ô gần Tống gia nhất cho ông, để Tống Đại Sơn rảnh rỗi thì ra ruộng đi dạo. Hắn còn thuê người làm việc ở đó cho Tống Đại Sơn chỉ huy giám sát bọn họ trồng trọt.

Việc này Tống Đại Sơn làm vẫn rất chuyên nghiệp, cứ rảnh một cái là lại tới đó dạo một vòng, hái chút rau dưa và trái cây tươi mới. Ông xuất thân là nông dân nên nói chuyện với người ở thôn trang rất hợp, quả thực không hề nhàm chán chút nào. Ông là chủ nhân, các tá điền trước mặt vị lão thái gia này chỉ có nịnh hót, Tống Đại Sơn mỗi lần tới đều cảm thấy cực kì vui sướng.

Trời dần trở lạnh, nhiệt độ ở Tuyền Châu thường cao hơn một chút so với Vĩnh Nhạc trấn, nhưng Tống gia cũng vẫn phải bắt đầu dự trữ than. Lúc này Tống gia tới Tuyền Châu đã được hai tháng, phu phu Trần Đại Thạch gửi tới phong thư đầu tiên.

Thư chia hai phong, một phong là cho Tống Thiêm Tài, một phong thì lại là cho Tống Tiểu Bảo. Cẩu Tử hiện giờ cũng đang cùng Đại Tỏa Tiểu Tỏa lên trấn trên đi học mỗi ngày. Nó vẫn nhớ đến em trai nhỏ Tống Tiểu Bảo, tuy còn chưa nhận biết hết mặt chữ nhưng vẫn không trở ngại việc nó viết thư cho Tống Tiểu Bảo.

Tống Tiểu Bảo nhận được thư bèn vô cùng hưng phấn. Triệu Ngôn Tu giúp nó đọc, trong thư của Cẩu Tử những chữ có thể nhìn ra chỉ có một nửa, còn lại đều là dùng hình vẽ để thay thế. Triệu Ngôn Tu đoán mò đọc lên, biết được Cẩu Tử hiện tại sống không tệ, có đại danh, tên Tống Quân Nhất, là tên mà phu tử ở tư thục chọn giúp.

Cẩu Tử còn kể phu tử dạy nó và Đại Tỏa cực kỳ nghiêm khắc. Có hôm Đại Tỏa bướng bỉnh không làm hết bài tập phu tử giao cho, bị phu tử hung hăng đánh vào tay mấy cái, còn bị mời cha đến. Sau đó Đại Tỏa ôm cái tay sưng phù, trở về còn bị nương cho ăn một bữa roi trúc xào thịt.

Đương nhiên, Cẩu Tử cũng thích khoe khoang như bao đứa trẻ khác. Nó khoe rằng phu tử khen nó tính toán giỏi, có thể tính nhẩm rất nhanh, chỉ là chữ viết hơi khó coi, nó hiện giờ mỗi ngày đều phải tập viết hết năm tờ giấy. Cha lớn và cha nhỏ còn hầm đầu cá và óc heo bồi bổ cho nó, nói là các cụ dạy ăn những thứ đó rất tốt cho trí não.

Cẩu Tử viết liền một mạch bảy tám tờ mới kể hết. Tống Tiểu Bảo ngửi được mùi ngon, nghe xong cũng đòi viết thư cho Cẩu Tử, kể lại những chuyện của mình cho Cẩu Tử. Triệu Ngôn Tu vốn định viết thay nhưng lại bị Tống Thiêm Tài ngăn cản, để Tống Tiểu Bảo tự mình mày mò.

Tống Tiểu Bảo chỉ biết viết tên mình, những chữ khác ngược lại nhận được không ít, nhưng viết thì lại hơi khó. Không biết viết thì không biết viết, nó còn biết vẽ nữa cơ mà, vẽ quyển sách, vẽ động vật, dù sao chỉ cần là cái gì có thể nghĩ đến nó đều vẽ vào. Thành phẩm cuối cùng là một tờ giấy ở trong mắt Tống Thiêm Tài xem ra chẳng khác nào quỷ vẽ bùa.

Chẳng qua Tống Thiêm Tài vẫn rất vui mừng vì Cẩu Tử hiện tại sống tốt. Lúc trước hắn giao Cẩu Tử cho Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn nhận nuôi chính là vì Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn là người tốt bụng ngay thẳng. Bọn họ không có con, chăm sóc Cẩu Tử khẳng định tận tâm tận lực. Sự thật cũng đã chứng minh điều này là đúng. Tuy rằng Cẩu Tử không viết phu phu Trần Đại Thạch đối đãi với nó tốt như thế nào, nhưng từ việc Cẩu Tử bộc lộ ra tính trẻ con là có thể thuyết minh tình cảm giữa nó và phu phu Trần Đại Thạch cực kì tốt.

Hoặc là nói, Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn nuôi nấng Cẩu Tử không hề có chút đắn đo dè chừng nào. Loại đối đãi này ngay cả chính Tống Thiêm Tài cũng không dám nói có thể làm được. Đây không phải thứ mà dùng vật chất có thể dưỡng ra được, mà phải trao cho Cẩu Tử đủ tình yêu và sự kiên nhẫn. Hai thứ này nếu đặt ở trên người Tống Tiểu Bảo thì Tống Thiêm Tài không bao giờ thiếu, nhưng nếu như là với Cẩu Tử, hắn e là không làm được giống như với Tống Tiểu Bảo.

Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn viết thư nói đầm sen đã trồng lại. Hiện giờ trời lạnh, Trần Đại Thạch và nhà Tống Đại Hải cũng bắt đầu lên trên núi đốt than. Tiền đốt than sẽ chia đều cho nhà hắn, nhà Tống Đại Hải và nhà Tống Thiêm Tài. Bởi vì cách thức đốt than là của Tống gia, củi đốt cũng là từ trên núi của Tống gia nên tiền vốn cũng không nhiều. Chẳng qua có thêm nhà Tống Đại Hải, Trần Đại Thạch bọn họ quả thật cũng không lời lãi được bao nhiêu.

Tống Thiêm Tài tuy rằng đã không còn quá coi trọng mấy đồng tiền lẻ đó nữa, nhưng số tiền này hắn vẫn sẽ lấy. Rốt cuộc "lon gạo ân, gánh gạo thù", có một số việc hắn phải đưa ra sự nhắc nhở. Hắn có thể làm người tốt, nhưng lại sẽ không làm người tốt vô tội vạ, biến lòng tốt trở thành thói quen của người khác, như thế mới thật sự là không xong.

Số tiền này tuy rằng không quá lớn, nhưng nó lại đại biểu một loại thái độ. Ví dụ như Tống Đại Hải sẽ cảm kích bọn họ. Rốt cuộc việc này nếu không nhờ Tống Thiêm Tài, Trần Đại Thạch cũng sẽ không kéo bọn họ vào cùng tham gia. Ngay từ đầu có lẽ bọn họ sẽ có ý nghĩ như vậy, nhưng nếu như về lâu về dài, Tống gia tỏ vẻ không có gì, đây là điều đương nhiên, vậy nó sẽ thật sự trở thành đương nhiên.

Cho nên không bằng cứ như vậy. Tống Thiêm Tài luôn luôn thích mất lòng trước được lòng sau, cứ tính toán rõ ràng để người khác tuyệt đối không chịu thiệt, như thế mới có thể chân chính không tổn thương đến tình cảm đôi bên.

Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn còn nói đã khai trương lại quán trà Tống gia. Hiện giờ sắp vào cuối năm, việc buôn bán cũng dần dần trở nên bận rộn, sinh ý cực kì không tệ. Giá gạo ở trấn trên đã giảm xuống, triều đình đã phát lương cứu tế, rất nhiều nhà ở thôn đều được chia cho một phần, tuy rằng không đủ qua mùa đông, nhưng mỗi ngày một bữa cơm thì vẫn có thể bảo đảm.

Cuối thư, Trần Đại Thạch còn thoáng nhắc đến Tống Tiến Bảo và nhà mẹ đẻ của Trần Quế Chi đều từng tới Tống gia hỏi thăm. Biết được Tống Thiêm Tài đã bán hết đồng ruộng, cửa hàng cũng cho thuê, bọn họ lúc này mới không cam lòng rời đi.

Tống Thiêm Tài đọc đến đây, thầm hừ lạnh một tiếng. Trước khi rời đi hắn đã dự đoán được đến trường hợp này. Nếu như nói với người ngoài là phu phu Trần Đại Thạch giúp hắn trông coi, nói không chừng lại có thân thích mặt mũi lớn nào đó tới tìm Trần Đại Thạch gây chuyện. Rốt cuộc Trần Đại Thạch chỉ là bà con xa của Trần Quế Chi, lại còn là quá kế, muốn thay Tống gia quản lý nhà cửa xác thật rất dễ khiến người ta nói miệng.

Cho nên, Tống Thiêm Tài đã sớm thống nhất với Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, chỉ nói đồng ruộng đã bán cho hắn, nhà ở cũng cho bọn họ thuê. Như vậy những thân thích đó sẽ không tìm được cớ náo loạn. Đây là giao dịch mua bán bằng tiền, không phải thứ mà bọn họ có thể làm ầm ĩ, bây giờ xem ra quả đúng như suy nghĩ của hắn.

Hai lão Tống gia biết người Tống gia thôn sống không tệ, tâm tình cũng trở nên vui vẻ. Tống Đại Sơn biết Trần Đại Thạch kéo theo cả nhà Tống Đại Hải kiếm tiền, trong lòng vô cùng cảm kích. Rốt cuộc, cho dù đầu óc trì độn đến đâu ông cũng hiểu đây là Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn nể mặt mũi con ông mà giúp nhà đại ca ông.

Năm trước đốt than ông cũng tham gia, một mẻ than đốt xong là mỗi nhà có thể được chia tận mười mấy lượng bạc. Tống Thiêm Kim muốn mở cửa hàng ở trấn trên, đại ca của ông chỉ cần đốt than mấy năm là có thể tích cóp được chút của cải, về sau kể cả là dưỡng lão hay là cho Tống Thiêm Kim làm tiền vốn cũng đều được.

Tống Thiêm Tài hồi âm lại Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, viết bọn họ ở Tuyền Châu hết thảy mạnh khỏe, còn gửi cho bọn hắn chút quà. Còn bức thư loằng ngoằng giun dế của Tống Tiểu Bảo, với sự khôn khéo của Tống Thiêm Tài và sự thông minh của Triệu Ngôn Tu vậy mà cũng chưa thể đọc hiểu, chỉ có thể nhìn hiểu một nửa.

Chẳng qua Tống Thiêm Tài tự nhận mình là một người cha tâm lý. Tuy rằng nhi tử viết chữ vẽ hình quá trừu tượng hắn nhìn không hiểu, nhưng vẫn không trở ngại hắn gửi nó đi. Có lẽ là hắn và Tống Tiểu Bảo chênh lệch tuổi tác quá lớn có sự khác biệt, không thưởng thức được đại tác phẩm của Tống Tiểu Bảo. Cẩu Tử chỉ lớn hơn Tống Tiểu Bảo mấy tuổi, nói không chừng sẽ có thể lý giải được Tống Tiểu Bảo, tốt xấu gì hai đứa cũng là chơi với nhau từ lúc còn nhỏ tí. Được rồi, Tống Thiêm Tài đãng trí dường như đã quên mất con của hắn chỉ mới hơn ba tuổi, là tuổi mà ngay cả cái bút còn cầm chưa vững, có thể viết thư đã là chuyện không dễ dàng gì.

Gửi thư xong, Tống gia cũng bắt đầu bước vào sinh hoạt ngày đông. Tống Thiêm Tài đã tạm ngừng ủ dấm. Phôi dấm phải ủ ở nhiệt độ nhất định mới có thể lên men. Ở một nơi không có phòng ấm như ở đây, bình thường Tống Thiêm Tài chỉ làm vào xuân hạ thu, mùa đông thì nghỉ.

Ngược lại việc làm ăn của nhà xay mấy ngày này rất tốt. Mùa đông ngày ngắn, bột mì lại để được lâu, rất nhiều nhà đều đã bắt đầu dự trữ thức ăn, trong đó gạo và bột là nhiều nhất. Có nhà còn chuẩn bị đồ ăn tết, không chỉ muốn xát gạo xay bột mà còn có cả các loại hoa màu khác. Hai người Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi cứ phải thay phiên nhau đi trông coi phụ giúp nửa ngày mới có thể yên tâm.

Hôm nay, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu định tới Nghiên Tu Tuyền Châu tư thục hỏi thăm trước, chờ đến khi Tống Tiểu Bảo năm tuổi sẽ đưa Tống Tiểu Bảo tới đây học tập thì thấy có người gõ cửa. Vừa mới qua bữa sáng, còn chưa tới buổi trưa, Tống Đại Sơn tới chỗ xay bột trông coi, Trần Quế Chi thì đi mua thức ăn.

Tống Thiêm Tài đành phải tự mình ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, hắn lập tức nhìn thấy một nam tử diện mạo giống Triệu Ngôn Tu vài phần, bế một bé trai sáu bảy tuổi đứng ở bên ngoài. Đứa bé kia trông cực kỳ đáng yêu, thấy Tống Thiêm Tài cũng không ngại ngùng, thanh âm non nớt nói với Tống Thiêm Tài: "Thúc thúc, tiểu thúc của ta có ở nhà không? Tiểu thúc từng nói nhà thúc có một tiểu đệ đệ, còn mời ta tới chơi với tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ có nhà không ạ?"

Nói xong còn uốn éo ngọ nguậy ở trên người cha đòi xuống dưới tự mình đi.

Tống Thiêm Tài lúc này mới rõ đây là đại ca Lương Hữu Vinh của Triệu Ngôn Tu. Quả nhiên, thanh niên kia ôn hòa mở miệng nói: "Ta là Lương Hữu Vinh, đại ca của Ngôn Tu. Ngươi chính là Tống hiền đệ sao. Hôm nay nghỉ tắm gội, Tề Trọng quấy đòi muốn tới thăm tiểu thúc và tiểu đệ đệ, ta bèn dẫn nó đến đây gặp Ngôn Tu, không quấy rầy chứ."

So với Phó Văn Duệ trực tiếp tới cửa tìm cảm giác tồn tại, cùng một cách làm, nhưng Lương Hữu Vinh lại không khiến người nảy sinh chán ghét. Đưa trẻ nhỏ tới thăm người thân, Tống Thiêm Tài dù thế nào cũng không thể trưng ra bộ mặt sưng xỉa được. Nhìn đôi mắt nhỏ ngây thơ trong trẻo của Lương Tề Trọng, Tống Thiêm Tài cười nói: "Ngươi tới tìm Tiểu Bảo chơi sao, vừa đúng lúc Tiểu Bảo ở trong phòng, bà nội còn làm đồ ăn ngon cho nó ăn, ngươi đi vào chơi với nó đi."

Đồng thời mời Lương Hữu Vinh bước vào trong. Triệu Ngôn Tu lúc này cũng dẫn Tống Tiểu Bảo từ trong phòng ra ngoài, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lương Hữu Vinh.

Tống Tiểu Bảo vừa đi ra, Lương Tề Trong lập tức vui vẻ. Quả nhiên là có một tiểu đệ đệ, nó hiện tại cũng được làm ca ca rồi, tiểu thúc quả thật không lừa nó mà.