Một Trăm Loại Phương Pháp Cướp Đoạt Bảo Bối Của Nam Chính

Chương 5: Nam chính Bách Lý Dục




Đợi y thả tay mình ra, hắn cúi đầu nhìn mới phát hiện trong lòng bàn tay có thêm một vòng tròn huyết sắc (vòng tròn màu đỏ).

"Tìm thi thể của mẹ ngươi, dù chỉ còn một chút cũng được, đem vòng tròn che phía trên rồi gọi tên của nàng. Nếu như thời gian một nén nhan vẫn không thấy nàng hiện ra thì linh hồn của mẹ ngươi đã bị người ta bắt đi. Ngươi đã hiểu chưa?"

"Đa tạ huynh!" trên gương mặt của Bách Lý Dục hiện rõ sự vui mừng và cảm kích. Hắn cúi đầu nhìn tay của chính mình, sau đó mặt đầy trân trọng mà nắm lại thật chặt.

"Mấy người tu sĩ đó có thể còn đang ở trong thôn, ngươi thật sự muốn quay về sao?" Dung Hề không nhịn được hỏi.

Bách Lý Dục hít sâu một hơi, đáp: "Nếu ta mặc kệ linh hồn của mẹ ta bị bọn chúng bắt đi thì quả thật ta không xứng với sự bảo vệ của bà, càng không xứng được sinh ra trên cõi đời này."

Dung Hề hơi run lên vì cảm động.

Bách Lý Dục nhìn về phía Dung Hề lạy một cái: "Đêm nay được Vương huynh cứu giúp, ân này Bách Lý Dục suốt đời không quên, nếu như ta còn sống, ta nhất định sẽ báo đáp huynh."

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Dung Hề kinh ngạc nhìn bóng lưng của Bách Lý Dục, một hồi lâu sau mới nói: "... Đứa ngốc."

*editor: mọi người cứ yên tâm, Dung Hề sẽ bảo vệ công công của ẻm. Và đây là lần đầu tiên thích một người nên khó tránh khỏi thẳng nam hơn 300 năm Dung Hề hơi tự kỷ nha =)) mọi người đừng cmt nói xấu ẻm. Vì tui sẽ ghim đó! Tui thuộc team nhà ngoại! Hãy nhớ đấy=))*

Dung Hề ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh núi, chờ giây lát vẫn không nghe thấy Bách Lý Dục kêu gào thảm thiết thì mới bắt đầu đứng lên đi ra khỏi sơn động. Sở dĩ chờ Bách Lý Dục đi trước y mới theo sau là vì sợ thằng nhóc thúi Cẩm Quang sẽ để lại người canh chừng nơi này. Thú thật, y đối với ba tên đồ đệ của mình chưa bao giờ dám xem thường, y giúp Bách Lý Dục là thật nhưng để hắn làm mồi nhử cũng là thật.

Người trong ma đạo chính là ích kỷ như thế đó!

Nghe bọn Cẩm Quang hôm qua nói sáng hôm nay bọn họ sẽ rời đi, xem ra là thật, bọn họ đã đi rồi.

Coi như bọn họ có ý định ôm cây đợi thỏ thì sao chứ! Mục tiêu của bọn họ là Bách Lý Dục! Bây giờ hắn đi rồi thì y đã an toàn!

Quan trọng nhất chính là kiếp lôi cũng đã biến mất!

Dung Hề bình thản đi ra khỏi sơn động, bò lên trên sườn núi.

Đối với cái thân thể nát của mình, Dung Hề thập phần bất lực. Vì nó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho y không đi đánh nhau với ma sói vào tối hôm qua. Nếu đi đánh nhau với con sói mập đó nhỡ chẳng may đánh đến rơi mất cái tay hay cái chân hoặc thân thể bị hỏng luôn thì phải làm sao! Y biết đi đâu tìm một bộ thi thể cho mình! Phi, là tìm thân thể cho mình!

*editor: đoạn này tui cũng thêm vào câu cuối để cái đoạn phun tào của Dung Hề manh hơn =)) nên bạn nào đọc bản raw mà không thấy câu này thì đừng bắt bẻ nha*

Ánh nắng rọi lên cơ thể làm Dung Hề cảm thấy thật ấm áp. Khi trời hừng đông, ánh nhìn của y cũng đã rõ hơn nên không cần lo lắng việc sẽ bị trượt chân làm rớt cái đầu nữa.

Khi xuống núi rồi, y sẽ đi tìm một bộ cơ thể tốt hơn và phù hợp với thần hồn hơn cho mình. Aizzz, nếu như may mắn tìm được người sống thì càng tốt. Nếu sống trong cơ thể của người sống thì tốc độ trôi đi(*) của thần hồn sẽ chậm hơn...nhưng cuối cùng vẫn là trôi đi hết.

*thần hồn trôi đi: hồn phi phách tán.*

Bản thân Dung Hề bây giờ không thể đi đầu thai. Cũng không biết thần hồn có thể chống đỡ được bao lâu...

Nửa năm? Hay một năm?

Nếu như thần hồn trôi đi đến không còn gì, vậy thì y sẽ phải hóa thành tro bụi sao?

Nghe nói thần hồn trôi đi thì ký ức cũng sẽ trôi đi theo. Nếu như không có người ngoài hỗ trợ tu dưỡng thần hồn thì chỉ có thể đợi mình hóa thành tro bụi.

Nội tâm Dung Hề trở nên trầm trọng.

Hiện tại ai có thể giúp mình?

Không có ai!

Dung Hề chỉ có thể lén lút tự mình tu dưỡng thần hồn, nếu như bị người khác phát hiện thì thần hồn của y sẽ trở thành món ăn đại bổ cho người ta! Nhưng đồ vật dùng để tu dưỡng thần hồn thì quá ít!

Muốn tu dưỡng thần hồn thì phải có một lượng linh lực đặc thù, lượng linh lực ấy không giống như những lượng linh lực thường thấy. Nó cực kì hiếm gặp, hoặc là người đó tự khai ra linh lực đặc thù của mình, hoặc là làm theo truyền thuyết "thượng cổ tàn hồn"(*), đi hút linh lực trong thần hồn của người khác để tu dưỡng. Nhưng ai sẽ tự nguyện dâng thần hồn của mình cho người ta hút linh lực? Nếu chẳng may bị người ta ăn luôn thần hồn thì có khác nào tự đi tìm đường chết không chứ!

* "thượng cổ tàn hồn": trộm sức mạnh trong linh hồn của người khác thành của mình*

"Thượng cổ tàn hồn" là biện pháp tốt nhất, y phải nhanh chóng đi tu dưỡng. Nếu gặp được người tự nguyện thì càng tốt!

*Editor: tui thật không thể nhịn được nên phải nói, Dung Hề nhà tui mơ đẹp thiệt 🤦*

Trong đầu Dung Hề bầy giờ toàn là "thượng cổ tàn hồn", y bắt đầu suy tư nên đi đâu để tìm thứ đồ chơi này...

Nghĩ đi nghĩ lại, Dung Hề chợt nhớ tới thời điểm hơn 300 năm trước, lúc y mới vừa xuyên qua, hệ thống đã nói cho y biết tình hình đại khái của thế giới này. Nó nói vai chính của thế giới này có bàn tay vàng trong tay, bàn tay vàng đó là một khối ngọc bội, bên trong có "thượng cổ tàn hồn". Sau đó nam chính ăn "thượng cổ tàn hồn" làm cho thân thể, linh hồn hắn thay đổi. Cuối cùng mở ra một cuộc sống mới cho nhân loại.

Ngọc bội!

Nếu y có thể lấy được khối ngọc bội kia thì sẽ có được "thượng cổ tàn hồn"!

Dung Hề vui vẻ không thôi, cố gắng động não nhớ lại những gì hệ thống đã nói lúc trước. Nhưng thời gian quá lâu, y không thể nhớ rõ tên nam chính...

Ngươi tên gì?

Dung Hề đập đập đầu mình, cố gắng nhớ lại.

Não bộ bắt đầu nhớ lại đoạn kí ức lúc trước, phân cảnh đầu tiên xuất hiện là hình ảnh một người vọt vào trong thôn nhỏ dưới chân núi giết chết mẹ nam chính, nam chính được mẹ của mình đưa cho con rối gỗ chạy trốn, nam chính liền đem theo ngọc bội chạy trốn...

Hình như câu chuyện này nghe quen quen.

Dung Hề ngẩn người ra ngẫm nghĩ: nam chính à, ngươi tên là gì vậy?

Là họ Bạch sao?

Bạch?

Bách?

Bách Lý Dục?!

Ký ức lần nữa ầm ầm kéo tới.

Năm đó, trước khi xuyên qua, Dung Hề chưa từng xem qua quyển tiểu thuyết "sóng cuồng", biết được nội dung của quyển tiểu thuyết là do hệ thống nói sơ qua. Sống hơn 300 năm ở thế giới này, y đã sớm đem chuyện này ném ra sau đầu. Cho nên, những việc xảy ra từ tối hôm qua đến giờ mà y vẫn không phát giác ra được điều gì là do y đã quên sạch sành sanh cốt truyện rồi!

Khó trách Dung Hề cảm thấy tên của Bách Lý Dục quen quen như thẩy đã nghe qua ở đâu đó rồi.

Lí do hết sức đơn giản, Bách Lý Dục là nam chính của quyển tiểu thuyết này!

Dung Hề hết sức kích động.

Vậy có nghĩa là chỉ cần cướp bàn tay vàng của Bách Lý Dục là y được cứu rồi!

Nghĩ tới đây, Dung Hề bỗng nhớ ra Bách Lý Dục đã đi xuống núi để tìm linh hồn của mẹ hắn. Nếu như bọn người Cẩm Quang còn ở trong thôn, Bách Lý Dục sẽ gặp nguy hiểm, nhỡ hắn chết, bàn tay vàng bảo bối mất tích vậy thì càng phiền hơn.

Nói đến bọn Cẩm Quang cũng chợt nhớ đến bọn hắn đang đi tìm thần hồn gì đó. Có khi nào mấy người đó muốn tìm bàn tay vàng của Bách Lý Dục không?

Sau khi đã suy nghĩ thông suốt hết tất cả, Dung Hề vội vã thay đổi lộ trình của mình, chạy xuống núi tìm Bách Lý Dục.

Sắc trời đã sáng, mặt trời chậm rãi nấp trong những đám mây, ánh nắng sắc vàng chiếu rọi khắp nơi. Cuối cùng Dung Hề cũng có thể nhìn rõ nơi này là một dãy núi cao thấp chập trùng kéo dài không thấy điểm cuối. Trên núi dày đặc màu xanh sẫm của rừng cây, dày đến nỗi không nhìn thấy được thôn làng bên dưới chân núi đâu.

Dung Hề không tìm được đường nên chỉ có thể lần theo vết chân phán đoán phương hướng của Bách Lý Dục.

Nếu là lúc trước thì chắc chắn Dung Hề đã dùng linh lực để tra xét. Nhưng hiện tại, đối với y mà nói linh lực rất quý giá, dù chỉ dùng một chút y cũng không nỡ, y không dám lãng phí như lúc trước nữa.

Bò lên trên khe núi, Dung Hề mới phát hiện chỉ có một con đường nhỏ để đi xuống núi, bụi cỏ ở ven đường còn để lại dấu vết mới vì có người vừa dẫm lên.

Chắc chắn là tên nhãi ranh kia.

Dung Hề đi theo con đường nhỏ duy nhất đó để xuống núi, đường trên núi thì gồ ghề, cỏ dại thì dày đặc. Cứ như vậy mà đi.

Đi được một lúc rồi mà Dung Hề lại không nhìn thấy Bách Lý Dục đang ở đâu.

Ài, tên tiểu tử kia chạy còn rất nhanh!

Dung Hề đi tới một ngọn núi nhỏ, dẫm lên nó mà nhìn xuống phía dưới. Quả nhiên bên dưới chân núi có một ngôi làng, là ngôi làng của Bách Lý Dục.

Dung Hề lo lắng Bách Lý Dục sẽ xảy ra chuyện, suy nghĩ một chút thì keo kiệt phát ra một chút linh lực vận lên Thuấn Hành ngàn dặm (một loại pháp thuật) hướng dưới chân núi tìm người.

Đuổi theo đến giữa sườn núi, Dung Hề đã phát hiện ra vị trí của Bách Lý Dục.

Dung Hề tỉ mỉ suy ngẫm một lát: trên người tên nhãi này không giống sẽ mang theo bàn tay vàng ngọc bội gì đó. Chắc chắn hắn đã đem bàn tay vàng giấu đi rồi, y nhất định phải thăm dò một chút, bước đầu nên xác định ngọc bội đang ở đâu rồi nói tiếp.

Suy nghĩ trong đầu trôi qua, trong lòng Dung Hề bỗng nảy ra một ý tưởng.

"Bách Lý Dục."

Người phía trước nghe được lặp tức xoay người nhìn về phía sau, thấy được người gọi tên mình là ai, trên mặt Bách Lý Dục lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi: "Tiền bối, sao huynh lại ở đây?"

Dung Hề đi về phía trước, mặt đơ trả lời: "Ngươi cứ như vậy mà đi, trong lòng ta có chút không yên tâm."

Hắng giọng một cái, không chút liêm sỉ mà nói tiếp: "Đừng thấy tính tình ta không tốt mà cho rằng ta không dễ ở chung. Thật ra ta rất lương thiện, là người tốt, giúp người sẽ giúp cho trót. Tiễn Phật sẽ tiễn tới Tây Thiên, ta quyết định sẽ giúp ngươi một tay, ai bảo ta là người tốt vậy chứ."

________________

Lời của editor: u là trời. Tui biết Dung Hề bị tự kỷ nhưng tui lại không ngờ mẻ tự kỷ nặng đến như vậy. Thế mà mẻ công cũng bị dính thính ta... Lạ thế nhờ! Hay là do bị con quỷ tình yêu quật thì không được bình thường nữa? Nói chung truyện này tui có cảm giác thính thá dữ lắm. Nhảy hố đi mọi người. Sẽ không hối hận đâu!

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ🙆