Cô bị anh hỏi một câu mà cứng cả con người của mình luôn rồi, không hiểu được vì sao nghe câu hỏi của anh cô lúng túng không dám trả lời như thế nào, những suy nghĩ trôi trong đầu của cô/
“Cậu cứ đùa mãi” cô lúng túng cười cười một cái nhẹ.
“Mà nếu như lời cậu nói là thật thì thật sự bây giờ tôi cũng chỉ xem cậu là một người bạn mà thôi” cô cũng chỉ rõ ra lập trường của mình mà nói.
Anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô nói thì cảm thấy mình đã quá nhanh rồi.
“Nào chị đừng có căng thẳng như vậy chứ dù gì cũng chỉ là lời nói thoáng qua chị đừng dùng vẻ mặt đó nói với tôi khiến tôi sợ đó có biết không?” anh cười nhẹ một cái.
Nghe được giọng điệu bỡn cợt của anh khiến cô có chút thở phào nhẹ nhõm cả rồi.
“Này cậu đừng có mà hay đùa như vậy có biết chưa, nghe cực kì khó chịu đó” cô nhăn mặt tỏ ra khó chịu cả người.
Nhìn thấy như thế anh liền gật đầu đồng ý cũng chẳng dám nói thêm cái gì nữa. Anh và cô cùng nhau về đến quê của cô cũng đã hơn chín giờ rồi anh giúp cô cầm mấy món đồ để trước nhà, đến khi chuẩn bị ra xe một lần nữa cô liền nắm lấy tay của anh.
“Cậu có muốn vào nhà tôi chơi không?” cô có phần căng thẳng hỏi anh.
Nghe lời ngọt như mía của cô anh thật sự muốn chạy luôn xe vào nhà cô ăn nằm luôn rồi.
“Như vậy có phiền gia đình chị quá không nhìn giờ này có vẻ như nhà đã ngủ hết rồi, có phần không tiện về những hàng xóm kế bên nhà chị lắm” anh cũng khá e dè nói.
Nhận được câu trả lời của anh cô cũng hơi suy nghĩ một chút.
“Được rồi không vào cũng được nhưng cậu đợi tôi một chút nhé” vừa nói xong cô đã quay người đi vội vào nhà.
Khi đứng bên ngoài anh mới nhìn rõ được ngôi nhà của cô, anh bất ngờ mới thấy ngôi nhà nét truyền thống ngày xưa cũng chẳng có tường ngói gì, chỉ là một căn nhà sàn đơn giản nhưng có phần to hoạt nhìn rất bình thường có cả phần quê mùa.
“Này cậu trên đường đi nhớ ăn và uống nước đấy nhé mẹ tôi có nấu một ít sâm và xôi” cô chìa ra trước mặt anh.
Nếu như là người khác đưa cho anh thì chắc chắn những thứ này sẽ bị anh hắt toàn bộ xuống đất, nhưng cái này toàn bộ là của anh cô đưa cho anh nên chắc chắn anh sẽ ăn đến cái vỏ.
“Được tôi cảm ơn chị, vào nhà đi tạm biệt tối rồi” anh vừa nói vừa vẫy tay chào cô.
Anh và cô chào tạm biệt nhau xong thì cô nê luôn cả một đống đồ vào nhà. Chỉ vừa mới vào nhà cô đã nhìn thấy bố mình đang nằm võng xem tivi nhìn có vẻ như đang đợi cô về.
“Bố con mới về ạ” cô nhẹ giọng nói.
“Bạn nào đưa về đấy con?”bố cô đi vào bếp nấu lại thức ăn cho cô.
Nghe câu hỏi của bố Thiên Nghi có đôi phần dừng lại, nhưng liền lấy lại tinh thần rất nhanh.
“Đó người thân của một bệnh nhân lớn con phụ trách khám, vừa nhịp cậu ấy đi công tác ngang qua chỗ mình nên cho con về cùng” cô thật thà mà trả lời những câu hỏi.
Nghe cô nói ba cô cũng chẳng thèm nói thêm gì coi như đã biết rồi, nhanh chóng lấy thức ăn ra cho cô.
“Nay nhà mình không nấu cơm sao?” cô chớp chớp mắt hỏi.
“Không nay chỗ mình mưa mẹ con nổi hứng lên muốn ăn mì với bún nên chẳng thèm nấu cơm nên ba cũng chịu thôi” bố cô vừa ngồi xem tivi vừa nói.
Nghe lời bố cô nói khiến cô không ngậm được miệng mà cười một cách vui vẻ, vừa ăn tô mì mà cảm thấy mình không muốn về với cái thành phố này nữa.
“Con nhớ cơm bố nấu hơn” cô một lúc sau mới lên tiếng.
“Bố bây nấu ăn phải ngon chứ lị” bố cô cũng vừa phụ hoạ vừa xem phim.
Mẹ yêu của cô mà nghe được những lời này có thể là tức chết chứ chẳng đùa được, nhưng đúng thật đa phần ở nhà mẹ cô toàn cắm cơm chứ ba cô chuyên nấu đồ ăn lại nấu rất ngon nữa chứ.
“Nay con nghỉ được mấy ngày?”.
“Con nghỉ được nửa tháng bộ ạ, nhưng mà có thể lên sớm hơn năm hôm tại còn bệnh nhân con phải theo dõi”.
“Thế sau hôm nay về sớm thế con của chú bảy cũng đi làm mà nghe nói tận mốt mới về”.
“Tại con phẫu thuật một ca khó xong được bệnh viện cho nghỉ phép sớm tổ của con nên con về sớm luôn đó chứ” cô khều khều vài miếng xương nói.
“Người đó bị sao à, nghe con nói chắc ca lớn lắm”.
“Ông cụ Đinh là người xuất thân rất lớn của đất nước, mà gót chân của ông bị gai xong còn bị làm độc khối u nữa nên chúng con phải phẫu thuật sớm” cô nghiêm túc kể chuyện đi làm cho ba cô nghe.
Bố nghe những lời cô kể thì suy nghĩ một chút gì đó rồi chẳng nói thêm gì.
“Được rồi về là tốt, con ăn rồi về phòng tắm rửa đi” nói xong bố cô đứng lên về phòng ngủ.
Nhìn bố cô đi, nhìn cái thân ảnh gầy gò của bố mình cô lại càng thêm xót xa, càng nhìn cô lại càng muốn mình phải thật thành công và có tiền nhiều hơn bây giờ để cuộc sống của bố mẹ cô được an nhàn hơn đôi phần mà thôi.
Thiên Nghi cô ăn xong cũng khá muộn nhìn gần mười giờ rồi, nên vội vàng đi rửa xơ chén rồi về phòng tắm rửa đi ngủ. Vừa từ phòng tắm bước ra cô thật sự mệt mỏi rồi nhưng vừa lên giường cũng chẳng ngủ được mà lôi điện thoại ra bấm điện thoại cô mới nhớ ra từ tối đến giờ vẫn chưa nhắn tin cho anh.
- ”Cậu đến nơi chưa?”