Một Đời Trọng Sinh Muốn Được Yên Ổn!

Chương 13





Lưu Lam Nhược trong lòng xoay chuyển nhiều vòng, tuy rằng nếu có Lý ma ma cùng hộ vệ theo thì kế hoạch của nàng ta khó thực hiện.

Nhưng Công chúa luôn tỏ ra thanh cao, không màn lợi ích, việc kia thành bại đều do Công chúa, không phải do những người này.
Nghĩ đến đây Lưu Lam Nhược yên tâm hơn, dù gì nếu chuyện thành cùng lắm nàng ta cũng chỉ bị trách phát.

Danh tiếng Công chúa cũng không còn, nàng ta muốn xem ai dám cưới một Công chúa phong lưu.
Còn không phải sẽ mặc nàng ta bài bố về sau, không có danh vị Công chúa thì Lưu Lam Nhược cũng muốn leo lên vị trí cao hơn danh vị Công chúa.
“Công chúa đi thôi.

Ta chuẩn bị xe ngựa sẵn rồi.” Thiên Thiên quy củ bẩm báo với Công chúa, không còn dáng vẻ tự nhiên thoải mái như thường ngày.
Ra tới cửa cung, Lưu Lam Nhược nhiệt tình cung kính có thừa, mời Hoàng Uyển Như lên xe ngựa mà nàng ta đã chuẩn bị.
Nhìn qua chiếc xe ngựa xa hoa kia, Lý ma ma trong lòng vô vùng bất mãn.

Một vị tiểu thư quan gia lại dùng chiếc xe quá phô trương thế kia, đây là gì? Chê bai hoàng thất không có đồ tốt?
“Lưu muội muội, không cần khách khí như thế, ta rất muốn chung xe trò chuyện với muội muội.

Nhưng ngặt nỗi Mẫu hậu ra điều kiện với ta muốn xuất cung phải ngồi xe ngựa do người chuẩn bị, ta không còn cách nào khác nha.” Giọng nói của nàng vô cùng tiếc nuối.
Hoàng Uyển Như ra vẻ đáng thương như muốn mà không được nói với Lưu Lam Nhược.


Trong lòng Lưu Lam Nhược nhìn bộ dạng của Hoàng Uyển Như thì buông bỏ đề phòng, cảm thấy Hoàng Uyển Như cũng chỉ như thế.
“Công chúa yên tâm, người cứ ngồi xe của mình đi.

Túy Hà lâu không xa, sẽ đến ngay.” Lưu Lam Nhược vô cùng đắc ý, bản thân nàng ta cũng không thích ngồi cùng Công chúa chút nào.
Nàng ta nhanh chóng quy củ hành lễ, vui vẻ như không có chuyện gì.

Dù sao không ngồi cũng không sao, nhìn chiếc xe ngựa bề ngoài đơn giản của Hoàng Uyển Như, Lưu Lam Nhược cũng không dây dưa.
Ngồi trên chiếc xe ngựa kia, Lưu Lam Nhược có cảm giác như mình hơn hẳn Công chúa, nở nụ cười đắc ý như vừa chiến thắng.
Đùa sao? Bên cạnh Công chúa còn phải quy củ các thứ, Lưu Lam Nhược nghĩ tới kế hoạch sắp thành công càng ra sức nhẫn nhịn.
“Công chúa, vị Lưu tiểu thư này tuy còn nhỏ tuổi, tâm cơ chưa che giấu tốt nhưng cần đề phòng.

Đây quá nguy hiểm rồi…” Lý ma ma nhíu mày, có một cảm giác bất an.
Sau khi lên xe ngựa, Lý ma ma không nhịn được mà khuyên Hoàng Uyển Như.
Thiên Thiên nghe vậy có chút giật mình.
“Ma ma, Lưu tiểu thư kia ngày thường vẫn luôn đối đãi tốt với Công chúa… Này có phải là...” Thiên Thiên có chút khó tin, muốn giải thích giúp Lưu Lam Nhược.
“Ngu xuẩn.

Công chúa lương thiện không tâm cơ là chí mạng, tiểu thư thế gia ai không tâm cơ? Chỉ là tâm cơ vị Lưu tiểu thư này quá sâu, h@m muốn và ganh tỵ rất lớn.

Thiên Thiên, ngươi là nha đầu bên cạnh Công chúa, cần phải biết nhìn người một chút, về sau mới có thể bảo vệ Công chúa.” Lý ma ma cảm thấy vô cùng thất vọng, là nô tỳ thân cận bên cạnh Công chúa mà lại quá mức ngây thơ.
Lý ma ma nhìn Thiên Thiên đang suy tư cũng dừng một chút, bà muốn Thiên Thiên phải nhận biết rõ lòng người.

Chỉ những ai có chuẩn bị thì mới có thể bảo vệ được Công chúa.
“Lý ma ma nói không sai.

Lưu Lam Nhược này rất mưu mô, ta thực sự nhiều lần ăn thiệt từ nàng ta.” Hoàng Uyển Như không phản bác.
Nhấp một ngụm trà, Hoàng Uyển Như nhìn Thiên Thiên tiếp tục nói.
“Thiên Thiên, chính vì ta đã bị bọn họ lợi dụng, bị họ xem là bàn đạp để lấy chút lợi ích.

Cho nên ta mong em hiểu rõ, sau này theo Lý ma ma học hỏi, xử lý nhiều trường hợp, nhiều việc không phải cứ dùng thân bảo vệ là tốt nhất.” Giọng nói của nàng có chút nghiêm khắc.
“Em là tỳ nữ thân cận của ta, nếu em có gì không tốt ta cũng không thể tốt được, em hiểu chứ?” Nàng nhớ lại một màn kiếp trước, Thiên Thiên của nàng quá mức đơn thuần.
Lý ma ma gật đầu như ngầm đồng ý, quả là qua vài ngày Công chúa có tiến bộ rất nhanh.


Bà dường như không còn nhận ra tiểu Công chúa ngây thơ ngày nào nữa.
Trong lòng bà có chút chua xót, nhưng đây có lẽ là điều tốt nhất với Công chúa.

Bà hiểu rõ, trong chốn thâm cung, sủng ái của Hoàng thượng không đủ đề bảo vệ họ một đời an bình.

Muốn bình an chỉ có tự bảo vệ lấy bản thân.
Nhớ lại một đời trước, Hoàng Uyển Như bao nhiêu tủi nhục, hèn mọn xin tha thứ cho tỳ nữ.

Còn có bao nhiêu lời nói cay độc đổ lên đầu nàng cùng Mẫu hậu?
Nàng nhớ rõ từng câu từng chữ của bọn họ, lực sát thương của những lời nói đó vô cùng lớn, nàng cảm giác như bị bóp nghẹn lại.
“Thiên Thiên đã hiểu, sau này nô tỳ sẽ nỗ lực hơn nữa.

Chắc chắn không để Công chúa có chút xíu tổn hại nào.” Thiên Thiên tuy còn mơ hồ nhưng cũng nhận ra bản thân cần phải khác đi.
Hoàng Uyển Như vỗ vỗ tay Thiên Thiên, nàng cũng đau lòng, nhưng nếu không tàn nhẫn, không khắt khe thì sau này đổi lại chính là mạng của họ.
Hừ, bọn người kia dùng chính sự ngây thơ của nàng cùng Thiên Thiên, ra sức áp lực hai người, muốn bọn họ đem lại lợi ích lớn nhất có thể.

Đến lúc chết, nàng nhớ rõ, Thiên Thiên chết tủi nhục thế nào, đến quần áo trên người còn không chỉnh tề, cứ thể mà ngã xuống, mắt không nhắm được.
Rất nhanh đoàn xe đã đến Túy Hà lâu, Hoàng Uyển Như một thân xiêm y vàng óng, dưới ánh nắng lại càng nổi bật làn da trắng nõn, nhan sắc khuynh thành được che bởi một lớp lụa mỏng.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt linh động cùng dáng vẻ kiều diễm khuynh tâm kia thì bất kỳ nam tử nào cũng bị thu hút.
Nhìn tấm bảng đề ba chữ Túy Hà lâu, Hoàng Uyển Như nắm chặt tay của mình, nàng thề sẽ khiến Lưu Lam Nhược chôn cùng Túy Hà lâu.
Thấy một màn này, Lưu Lam Nhược âm thầm ganh ghét.

Vốn dĩ nàng ta cho rằng Công chúa kia chỉ có danh vị, ngoài ra không còn gì, nhưng hôm nay quả thực ngoài danh vị, Lưu Lam Nhược còn thua xa về khí chất và phong độ.
Trong lòng Lưu Lam Nhược càng hạ quyết tâm, cần phải triệt để hạ bệ vị Công chúa này.

“Công…” Lưu Lam Nhược đang định lên tiếng.
“Không được gọi ta là Công chúa.

Cứ gọi Như tỷ là được.” Hoàng Uyển Như nhanh chóng cắt ngang lời nàng.
Hoàng Uyển Như biết rõ ý định của nàng ta muốn nhiều người chú ý vào thân phận này, đổ nước bẩn lên người nàng lần nữa sao? Mơ tưởng rồi.
“Vâng… Như tỷ tỷ.

Ta đã sắp xếp phòng, mời người đi vào.” Nàng ta ngại ngùng sửa lời.
Lưu Lam Nhược thầm nghĩ dù là bây giờ mọi người không biết thân phận của Hoàng Uyển Như, nhưng chỉ cần lát nữa gây chuyện, nàng ta cứ cố ý hô to thì sao nào?
Vỗn dĩ ngăn cản kịp thời vì đời trước ngay trước Túy Hà lâu, Lưu Lam Nhược cố ý gọi danh xưng Công chúa của nàng, khiến mọi người tò mò dòm ngó.

Còn có một màn hành lễ oanh động.
Túy Hà lâu từ đó ăn nên làm ra hơn, vì có Công chúa ghé tới, còn có danh xấu Công chúa cũng từ đó mà ra.
Mà người đứng sau Túy Hà lâu còn không phải Phong công tử kia sao, Phong gia cùng Lưu gia xem ra quan tâm tới Công chúa quá rồi.
Một Lưu Lam Nhược nhỏ bé có thể huy động được nhân lực bao nhiêu chứ? Tâm cơ thì sao? Nếu không có hậu thuẫn thì nàng ta dám làm gì sao?
Hoàng Uyển Như muốn xem trong hồ lô Lưu Lam Nhược còn chứa được cái gì.

Bọn người tự xưng thế gia thư hương kia muốn gì cứ đợi đó mà xem..