Phía sau có tiếng vó ngựa dần dần tới gần, Thẩm Tầm quay đầu, thấy là Thôi Yến.
Thôi Yến hành lễ rồi giục ngựa tiến lên sườn núi nhìn xuống.
"Đây là nhóm binh lính đầu tiên nhập doanh, hôm sau sẽ lục tục đến thêm mấy đợt, đại khái tối mai có thể tề tụ đông đủ." Thôi Yến nói: "Quân trướng và vật tư phát cho Âm Sí Quân đều là loại hạ đẳng nhất trong doanh trại. Tại hạ cũng phân phó cho Đặng Tư sử, mỗi phần lương thảo Âm Sí Quân sử dụng đều phải ghi vào sổ sách kỹ càng. Sau này chờ bọn họ đoạt lương thảo trở về sẽ trả lại ngay lập tức."
Thẩm Tầm gật đầu, "Âm Sí Quân cần ở trong tình trạng bốn bề thụ địch mới có thể bảo trì hung tính và sự liều lĩnh trên người bọn họ. Nếu muốn được thứ càng tốt, bọn họ nhất định phải nhanh như hổ đói vồ mồi, dùng đôi tay chính mình đi tranh đi đoạt -- -- Thôi quân sư thực hiểu rõ chuyện này."
Thôi Yến thở dài, "Dù sao cũng là đội ngũ tại hạ chưởng quản hai năm, làm sao không hiểu rõ... Âm Sí Quân cũng cần một chiến dịch như Hắc Long Bảo để nhiễm đỏ thanh đao vừa ra khỏi vỏ. Đám người Tống Đô úy không hiểu nỗi khổ tâm của Tướng quân, mong Tướng quân không chấp nhặt với bọn nó."
Thẩm Tầm cười: "Quân sư lo lắng nhiều rồi, ta không hề để trong lòng. Đúng rồi, chuyện trước đó nhờ Quân sư làm, không biết đã tiến triển thế nào?"
Thôi Yến hơi bị bất ngờ, do dự một lát rồi mới nói: "Trước đó vốn bắt tay làm rồi, nhưng đã ngừng khi chuyện ám quân phát sinh. Nếu Thẩm Tướng quân muốn tại hạ tiếp tục, trong vòng vài ngày nữa nhất định sẽ hoàn thành nốt phần dư lại."
Trong lòng Thẩm Tầm hiểu rõ, quay đầu nhìn Thôi Yến trong chốc lát, nghiêm mặt nói: "Thôi quân sư cứ tiếp tục đi! Ta nói rồi, ta sẽ không cho phép bất kỳ một tướng sĩ nào hy sinh vì cái gọi là trung nghĩa, điểm này chưa bao giờ thay đổi. Cho dù hiện tại ta là thống soái Bắc Cảnh Quân, thái độ của ta vẫn giống nhau -- -- Ra trận giết địch ta sẽ dùng hết toàn lực, cũng sẽ tận hết khả năng ngăn Phàn quân ngoài tường biên giới. Nhưng nếu tình thế phát sinh trạng huống khẩn cấp không thể nghịch chuyển, ta cũng sẽ tận lực bảo hộ tướng sĩ Bắc Cảnh Quân. Nếu triều đình vì chuyện rút lui mà trách tội xuống dưới, tất cả tội lỗi cứ để một mình ta gánh vác là được."
Thôi Yến có chút cảm động, sau một lúc lâu mới nói: "Tuân lệnh."
Ông ngừng lại rồi do dự nói: "Trước đó tại hạ -- --"
Thẩm Tầm gạt đi: "Ta có lời muốn nói với Tạ Cẩn, Quân sư có đi cùng ta hay không?"
Thôi Yến lui vài bước: "Tại hạ không đi."
Thẩm Tầm đứng trên sườn núi cao, nhìn chăm chú một người bên dưới, giật giật dây cương đang muốn giục ngựa đi xuống, trong bụi cỏ khô ở triền núi bên kia đột nhiên vụt ra một bóng hình, xa xa hung hăng trừng mắt lườm Thẩm Tầm một cái rồi phi ngựa về hướng doanh địa.
Thẩm Tầm liếc qua liền nhận ra người nọ là Tạ Tư. Từ sau khi nàng trở lại đại doanh Vọng Long Quan còn chưa gặp qua cậu nhóc này. Nàng biết Tạ Tư tới Vọng Long Quan được phân vào Sất Phong Doanh của Lý Phúc, ngày thường ngủ trong doanh trướng trăm người, sinh hoạt chung với các binh lính tầng chót nhất, nhưng mãi đến lúc này nàng vẫn chưa có thời gian tán gẫu với Tạ Tư.
Nàng đang muốn quay đầu ngựa đuổi theo, Thôi Yến đứng sau ngăn nàng: "Để tại hạ đi thôi."
Thẩm Tầm do dự một lát rồi gật đầu: "Cũng được."
Nàng quay lại, thấy bên cạnh Tạ Cẩn đã có thêm hai người, là Tống Hành và Lăng Chỉ. Thẩm Tầm biết hai tướng lãnh này đi theo Bắc Cảnh Quân đã lâu, cũng thực tôn sùng Tạ Cẩn, lúc này bớt thời giờ lại đây quan tâm một chút tình hình Âm Sí Quân cũng không gì quái lạ.
Thẩm Tầm giục ngựa xuống núi, chậm rãi đi về hướng bên kia. Tống Hành Lăng Chỉ lập tức nhìn về phía nàng, Lăng Chỉ xuống ngựa hành lễ, Tống Hành cũng miễn cưỡng chào hỏi một tiếng: "Thẩm Tướng quân."
Thẩm Tầm "Ừ" một tiếng, nhìn về phía Tạ Cẩn: "Tạ thống lĩnh, mượn một bước nói chuyện nhé."
Tạ Cẩn hơi mỉm cười: "Thẩm Tướng quân có gì cần nói thì cứ nói ở chỗ này."
Tống Hành cũng tán thành: "Đúng vậy, Thẩm Tướng quân có gì phân phó Âm Sí Quân, chúng ta cùng nhau nghe một chút."
Lăng Chỉ giựt giựt ống tay áo Tống Hành, xoay người lên ngựa đưa mắt ra hiệu, hướng Thẩm Tầm hành lễ rồi lôi kéo cương ngựa Tống Hành rời đi.
Thẩm Tầm cho ngựa tiến đến phía trước mấy bước, quay đầu ngựa đứng sóng vai với Tạ Cẩn. Hai người cùng nhìn về phía đống lửa, bóng người dần dần thưa thớt, hai gã thợ rèn đã thu dọn công cụ, sắp xếp lại những mặt nạ còn sót lại trong sọt.
Gò má Thẩm Tầm đỏ bừng dưới ánh lửa bập bùng, Tạ Cẩn liếc qua ngắm nàng một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
"Người đến đông đủ rồi chỉnh đốn thêm một ngày, ta sẽ dẫn quân xuất phát đi Hắc Long Bảo." Chàng thấp giọng báo.
"Cần ngựa không?" Thẩm Tầm hỏi.
Tạ Cẩn lắc đầu: "Không cần."
Thẩm Tầm không gặng hỏi, Tạ Cẩn lại liếc nhìn nàng một cái. Nàng hơi híp mắt, hàng mi chớp chớp, còn giơ tay phẩy phẩy bụi tro bay lại đây.
Anh nhịn không được sửa lại chủ ý: "Bên này khói lớn, hay là đi qua bên kia nói chuyện."
Thẩm Tầm không lên tiếng, xuống ngựa đi theo sau chàng hướng sang bên cạnh. Hai người một trước một sau đi đến gốc cây cổ thụ khô cằn ở bìa sườn núi. Nàng dụi dụi mắt nhìn chàng.
Tạ Cẩn nhìn nhìn chung quanh, quay lưng lại che khuất thân hình nàng, nâng cằm nàng lên cúi người nhẹ nhàng thổi bụi tro dính trên mi nàng.
Thẩm Tầm ngước mặt không nhúc nhích, trong bóng đêm đôi mắt bị tro bụi bay vào hơi phiếm đỏ, con ngươi lấp lánh tia sáng mơ hồ.
Tia sáng vỡ vụn chiếu vào lòng Tạ Cẩn từng chút một. Trái tim Tạ Cẩn đập loạn nhịp, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù, cố gắng kiềm chế thối lui vài bước.
Đây là một sai lầm, anh nghĩ, có lẽ vẫn nên nói chuyện trước công chúng sẽ tốt hơn một chút, anh không nên dẫn nàng tới nơi này.
Thẩm Tầm rũ mi mắt: "Sau khi chàng xuất phát thì trước tiên chạy về hướng Tây khoảng năm dặm, Tôn Kim Phượng và Phùng Chân đã thống lĩnh Vinh Sách Doanh từ Tây cảnh chạy đến đó. Ta dặn bọn họ tạm thời hạ trại ở Bàn Long Lĩnh, bọn họ sẽ chờ Âm Sí Quân. Vinh Sách Doanh có năm ngàn tướng sĩ, đương nhiên có năm ngàn bộ giáp. Chàng chọn năm ngàn người thay đổi áo giáp rồi hãy đi Hắc Long Bảo."
Trái tim Tạ Cẩn thắt lại, anh nhìn nàng chăm chú một lát rồi cười nhẹ nhàng: "Không cần đâu."
Trong mắt Thẩm Tầm hiện ra một tia kiên trì: "Chuyện đổi giáp sẽ không có người khác biết."
"Thật sự không cần." Tạ Cẩn dịu dàng nói. Mặt nạ đồng thau hình quỷ phản chiếu ánh lửa trông vừa dữ tợn vừa hung ác, lãnh khốc dán sát vào sống mũi cao thẳng, thế mà dưới lớp mặt nạ lại là đôi mắt như hai vì sao sáng đáp xuống mặt biển rộng đang dập dờn bồng bềnh, từng cơn sóng ấm áp dâng lên đánh ụp về phía nàng làm nàng cảm thấy có chút chống đỡ không nổi.
Nàng nhìn nhìn xung quanh, cây cổ thụ khô cằn đứng ngay chỗ thấp nhất của sườn núi, phía trước không xa là một mảnh doanh trướng đã được dựng xong. Tuy rằng tránh khỏi tầm nhìn nhưng hai người cùng biến mất thời gian quá dài, rốt cuộc không tốt cho lắm.
Ánh trăng thê lương lạnh lẽo hắt xuống từ cành cây khô, hằn những đường vằn vện lên mặt nạ quỷ. Thẩm Tầm không thể khống chế bản thân, vươn tay vuốt ve lớp mặt nạ lạnh lẽo. Tạ Cẩn tức khắc tiến tới trước một bước, lần thứ hai kẹp nàng giữa thân cây và thân hình của chàng.
Chàng cúi đầu, để đầu ngón tay nàng vuốt ve hoa văn tinh tế trên mặt nạ, họa ra một mảng tâm tư hỗn loạn lo âu. Chàng cũng vươn tay, gạt ra vài sợi tóc rối của chính mình bám trên cổ nàng.
Hơi thở bị kìm nén của chàng tỏa ra, khi chạm tới mặt nàng chỉ còn lại một làn gió mát. Thẩm Tầm bừng tỉnh hoàn hồn, thu tay lùi ra phía sau co rụt lại.
Tạ Cẩn nhịn không được chồm lại gần sát hơn, mặt nạ kim loại lạnh băng chạm vào mặt nàng. Nàng bất giác run nhẹ, lông tơ sau ngáy đều dựng lên.
Chàng cúi người, đôi môi gần như áp vào môi nàng. Lồng ngực dưới lớp trường bào đen tuyền khẽ phập phồng, hầu kết phía trên cổ áo bắt chéo không ngừng nhấp nhô, nhưng cuối cùng chàng không tiến thêm một bước, chỉ cảm thụ hơi thở giữa môi nàng.
Thẩm Tầm bình tĩnh trở lại, ánh mắt dời khỏi cổ chàng: "Hết thảy cẩn thận! Mặc kệ chàng có cần hay không, Vinh Sách Doanh vẫn sẽ tạm đóng quân ở Bàn Long Lĩnh. Tôn Kim Phượng sẽ dẫn người lên chỗ cao phía Đông của Hắc Long Bảo quan sát, nếu có yêu cầu hỗ trợ thì dùng pháo khói phát tín hiệu --"
Tạ Cẩn ngắt lời: "Nàng sẽ đến chứ?"
"Ta... " Nàng do dự, có chút không thể tập trung suy nghĩ bởi vì cảm giác được một cánh tay chàng đã ôm lấy eo mình, bàn tay dán lên sau lưng. Cách lớp áo giáp, độ ấm của lòng bàn tay hẳn chưa truyền tới, nhưng nàng vẫn cảm thấy chỗ thắt lưng sau có một dòng nhiệt lan truyền khiến thân thể bủn rủn. Bàn tay vững vàng đỡ eo nàng, chàng kiên trì, như đang thúc giục nàng hạ quyết tâm.
"Nàng sẽ đến chứ?" Tạ Cẩn lặp lại, lòng bàn tay dùng sức ép người nàng vào ngực. Một bên bả vai Thẩm Tầm dán lên khuôn ngực phập phồng của chàng, cằm chàng tựa sát tai nàng nhẹ nhàng mơn trớn vành tai lạnh băng, hơi thở chàng không chỉ ấm áp mà càng lúc càng trở nên nóng rực, khiến vành tai mềm mại bị thiêu đốt đỏ hồng.
Thẩm Tầm nhìn qua vai chàng, chỗ ngoặt bên ngoài doanh trướng hiện ra ánh lửa mơ hồ, xa xa người đến người đi, như là một thế giới khác.
Nàng nghiêng đầu né tránh động tác thân mật của người nào đó, túm lấy vạt áo trước ngực chàng ta, cắn cắn môi nói: "Được rồi, ta sẽ đến, hãy đánh một trận thật xinh đẹp cho ta xem."
Tạ Cẩn cong khóe môi, đôi mắt đong đầy ý cười: "Tuân mệnh, Thẩm Tướng quân."
Thẩm Tầm buông cổ áo chàng, vuốt phẳng vạt áo chàng ta: "Bây giờ thả ta ra nào, bỏ tay chàng xuống!"
"Cái này thì không thể tuân mệnh," Tạ Cẩn không buông tay, ý cười trong mắt nhạt nhòa chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu, như có một tia tuyệt vọng mong manh, "Thêm một lát nữa thôi."
Chàng đặt luôn bàn tay kia ở thắt lưng sau của nàng, đôi tay giao nhau siết chặt, gần như nhấc bổng hai chân nàng rời mặt đất, vùi đầu vào cần cổ nàng thì thào: "Đây là trận đầu tiên của Âm Sí Quân, ngọn đao hung hãn ra khỏi vỏ sẽ bắt đầu chém giết, tung hoành một trận uống cạn máu tươi. Ta nhất định sẽ thắng -- mà ta cũng tuyệt đối không cho phép chính mình thất bại."