Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 53: Cuộc giao dịch (2)




Mặt Tiêu Trực âm trầm: "Khanh cũng biết hai vạn ám quân đều là loại người nào?"

"Biết ạ, đều là loại người bò ra từ cống ngầm." Thẩm Tầm nhìn lại Tiêu Trực: "Binh lính Đại Tuyên phải có gia thế trong sạch, các ám quân là ngoại lệ. Nhưng hiện giờ thế cục ra sao ngài cũng biết, Tạ Cẩn vì cái gì mạo hiểm lớn như vậy để nuôi hai vạn ám quân ngài cũng rất rõ ràng, hai vạn ám quân này có lẽ sẽ là mấu chốt để chúng ta có thể toàn thắng trên chiến trường vì yếu tố bất ngờ."

Trong mắt nàng lại bừng lên ánh lửa lấp lánh: "Mà Tạ Cẩn chính là lựa chọn thích hợp nhất để thống lĩnh hai vạn ám quân, ngoại trừ chàng thì không còn người nào khác đủ sức điều khiển một quân đội như vậy."

Tiêu Trực không nói, một hồi sau hỏi lại: "Hiện tại trẫm đã lâm vào tình cảnh này, khanh cảm thấy trẫm có thể bảo hộ Tạ Cẩn và hai vạn ám quân từ chỗ Thái Hậu?"

Thẩm Tầm mỉm cười: "Hoàng Thượng sở hữu tâm tư kín đáo, thủ đoạn quỷ quyệt thay đổi chớp nhoáng, thần tin tưởng ngài nhất định sẽ có biện pháp."

Tiêu Trực xanh mặt nhìn nàng, Thẩm Tầm không yếu thế nhìn chằm chằm trở lại, sau một lúc lâu Tiêu Trực bật cười: "Được thôi, chuyện này không phải không có cách, nhưng đường ra của bọn chúng sau này nhất định phải do chính bọn chúng giành được. Hai vạn ám quân tạm thời lệ thuộc Bắc Cảnh Quân nhưng không được vào biên chế, Tạ Cẩn thống lĩnh hai vạn ám quân cũng sẽ không có quân chức phẩm hàm chính thức."

Tiêu Trực ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: "Tuy nhiên, vì sẽ xuất hiện công khai, hay là nên có một cái tên để tiện xưng hô... Hai vạn ám quân gọi chung là Âm Sí Quân, binh lính không có quân phục thống nhất, không mặc áo giáp, không đội mũ giáp, không được lộ mặt thật, không lĩnh quân lương chỉ được phát cơm. Nếu bọn họ lập quân công được triều đình xác nhận, binh lính sẽ được mặc áo giáp đội mũ giáp lãnh quân lương. Chờ đến khi quân công tích lũy đến mức triều đình đều tán thành, Âm Sí Quân sẽ tách khỏi Bắc Cảnh Quân, sẽ thành một quân đội có biên chế. Đến lúc đó Âm Sí binh mới có thể cởi bỏ mặt nạ, lộ diện dưới ánh mặt trời."

Thẩm Tầm im lặng hết ý kiến, thật lâu mới thở dài: "Hóa ra Hoàng Thượng đã nghĩ kỹ từ sớm."

Tiêu Trực nhìn nàng: "Thẩm Đại tướng quân cảm thấy thế nào?"

"Một lời đã định," Thẩm Tầm gật đầu dứt khoát: "Hoàng Thượng an bài như vậy thực thích hợp."

Tiêu Trực chắp tay sau lưng, đi đến trước bàn mở nắp lư hương, gắp một miếng Long Tiên Hương từ trong hộp thảy vào. Chờ đến khi từng làn khói nhè nhẹ tỏa ra từ hoa văn chạm rỗng của lư hương Bác Sơn tinh xảo, lúc này Tiêu Trực mới thở dài, nói với Thẩm Tầm một cách thành thật.

"Hiện giờ cường địch rình rập biên giới tựa như hổ lang, muốn giữ được ranh giới quốc gia thì bắt buộc phải có một đội binh giống Âm Sí Quân từ cống ngầm chui ra, cả người đều là gai nhọn. Không có một đội ngũ ra tay không theo lẽ thường như vậy chỉ sợ sau này muốn bất ngờ đánh lui quân địch sẽ càng ngày càng khó. Tạ Cẩn hiểu rõ điểm này, hơn nữa đã sớm biết được trong tay trẫm không có tài lực để dùng, cho nên mới dám chiêu mộ huấn luyện ám quân, khi sự tình bị chọc thủng thì cầm nhiều tiền tới tìm trẫm. Trong lời nói của hắn cực lực ám chỉ trẫm nên giữ lại hai vạn ám quân để ra sức cho trẫm. Người này... có can đảm, có tầm nhìn xa, cũng có thủ đoạn."

Tiêu Trực cong ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn, thật lâu sau nói một cách cảm thán: "Trẫm đích xác cần hai vạn ám quân này, kế tiếp là tiền bạc... Hơn nữa, trẫm cũng luyến tiếc một nhân tài như Tạ Cẩn."

Mời vào ủng hộ bà còm ở wattpad. Sau khi ra khỏi thư phòng của Tuyên Chiêu Đế, Thẩm Tầm đi Khôn Ninh Cung. Quả nhiên trong cung vẫn luôn có người nghị sự với Thái Hậu, nàng được cung nhân mời vào điện phụ, chờ mãi đến chiều mới được Thái Hậu tiếp kiến ở tẩm điện.

Thẩm Thái hậu nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ, cầm một chày ngọc nho nhỏ lăn trên trán. Chờ Thẩm Tầm quỳ xuống hành lễ xong, Thái Hậu mới hé mắt nói: "Võ tướng bên ngoài không có chiếu lệnh không được hồi kinh, chuyện gì phải một hai lòng nóng như lửa đốt gấp gáp trở về?"

Thẩm Tầm cúi đầu thưa: "Bẩm Thái Hậu, nhân tâm của Bắc Cảnh Quân dao động, tuy bề ngoài nhìn không có gì dị thường nhưng các tướng lĩnh đều xúc động phẫn nộ. Thần tạm thời lánh đi một chút, trở về thăm Tạ Cẩn làm ra vẻ nghĩ cách cứu viện, coi như trấn an cảm xúc của bọn họ."

Thẩm Thái Hậu mở mắt, quan sát nàng từ đầu đến chân một hồi rồi khẽ cười: "Chuyện này ngươi thật sự làm rất tốt. Bên phía Binh Bộ, ai gia sẽ hủy bỏ tội danh tự ý hồi kinh cho ngươi. Tạ Cẩn ngươi cũng đã gặp, hãy nghỉ tạm một đêm rồi sáng sớm mai vẫn nên mau chóng chạy về Bắc cảnh."

"Vâng ạ." Thẩm Tầm cung kính đáp.

Thẩm Thái hậu ngồi thẳng người trên trường kỷ, cười bảo: "Tầm nhi, sang đây ngồi bên cạnh cô mẫu."

Thẩm Tầm làm theo, Thái Hậu nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve: "Cuối cùng ngươi không phụ kỳ vọng của cô mẫu dành cho ngươi. Nữ nhi Thẩm gia phải làm đại sự, chuyện tình cảm tầm thường kia thì tính làm gì? Nắm lấy trọng binh trong tay chính mình mới quan trọng nhất. Chắc hẳn sau khi ngươi giao ra binh quyền của Tây Cảnh Quân, không hề nắm quyền nữa nên đã nghiệm ra đạo lý đó -- -- Quyết tâm thực hiện chuyện này, ngươi có từng hối hận?"

Thái Hậu vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Thẩm Tầm. Thẩm Tầm ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Mũi tên rời cung không bao giờ quay lại, nếu con đã làm thì sẽ không có chuyện hối hận."

Thẩm Thái hậu gật đầu: "Người làm đại sự kỵ nhất là dây dưa lăng nhăng. Tạ gia trải qua trận này sẽ không gượng dậy nổi, tuy nhiên tình huống của ngươi bây giờ khác hẳn với cha ngươi lúc xưa. Khi đó quân Tây Cảnh và Bắc Cảnh là do tiên đế hạ chỉ tách ra, cha ngươi nắm được binh quyền của Tây Cảnh Quân một cách danh chính ngôn thuận. Còn ngươi lần này lấy được binh quyền của Bắc Cảnh Quân là một sự kiện không quá sáng rọi trong mắt rất nhiều người, cho nên ngay từ đầu ngươi áp dụng sách lược dụ dỗ là đúng. Ngươi hãy tận lực tránh xung đột trực diện với các tướng lãnh Bắc Cảnh Quân, không vội đuổi tận giết tuyệt tâm phúc của Tạ gia, bao gồm Tạ Nghi. Hãy trì hoãn một thời gian cái đã."

Thẩm Tầm cười: "Tầm nhi hiểu rồi ạ."

"Được," Thẩm Thái hậu buông tay nàng, tiếp nhận chén canh cung nhân dâng lên tự tay đưa cho Thẩm Tầm: "Hiện nay quan hệ giữa Đại Tuyên và Phàn quốc chạm vào là nổ ngay, chiến sự lần này là một cơ hội, ngươi phải cố nắm thật chắc."

Thẩm Tầm nhận lấy chén canh: "Tầm nhi hiểu rõ, đa tạ cô mẫu."

Thẩm Thái hậu đợi nàng ăn xong chén canh gà tổ yến mới ôn hòa nói: "Được rồi, nếu không có chuyện gì thì ngươi hồi phủ đi, nghỉ tạm cho khỏe. Đúng rồi, biết ngươi hiện giờ đơn thân độc mã ở Bắc cảnh, ai gia đã hạ lệnh cho Mặc Tiềm thả Tôn tướng quân. Ít ngày nữa nàng ta và Phùng tướng quân sẽ đưa năm ngàn tướng sĩ Vinh Sách Doanh khởi hành về hướng Vọng Long Quan -- -- Vạn sự khởi đầu nan, nhịn qua khoảng thời gian này thì tốt rồi."

Thẩm Tầm mừng rỡ: "Đa tạ cô mẫu! Đang muốn cầu cô mẫu vụ này, nào biết hóa ra cô mẫu đã nghĩ thay con."

Thẩm Thái hậu chỉ hơi mỉm cười, vẻ mặt rất hài lòng.

Lúc này cung nhân bẩm báo Công chúa Hoa Anh cầu kiến, Thẩm Thái hậu còn chưa lên tiếng, Thẩm Tầm vội đứng dậy: "Con không quấy rầy cô mẫu nữa, xin phép cáo lui ạ."

Nàng ra khỏi tẩm điện của Thái Hậu, ở hành lang gấp khúc gặp Công chúa Hoa Anh đang chờ bên ngoài. Công chúa Hoa Anh đứng nhàm chán nhưng mắt vẫn nhìn thẳng, không thèm liếc nhìn nàng một cái.

"A Toàn!" Thẩm Tầm tiến lên chủ động chào hỏi.

"Ủa, là Thẩm Đại tướng quân đây mà!" Lúc này Công chúa Hoa Anh mới cười liếc nàng, nụ cười mang theo vài phần khinh thường: "Thật vinh hạnh khi được Thẩm Đại tướng quân đang lên như diều gặp gió để mắt tới ta, ta cứ tưởng trong mắt Thẩm Đại tướng quân chỉ biết đến binh quyền!"

Thẩm Tầm cứng đờ tại chỗ, Công chúa Hoa Anh quay sang chỗ khác, lớn tiếng nói với thị nữ phía sau: "Biết người biết mặt không biết lòng, có những loại người không nên kết thâm giao biết không, ngươi móc tim cho họ, chẳng những họ cầm đi chưa nói, còn thọc một dao ngay giữa tim ngươi. Chơi với loại người này ngươi bị họ bán đứng lúc nào không biết."

Thị nữ cười ngượng ngùng, trộm liếc về phía Thẩm Tầm, Công chúa Hoa Anh hừ một tiếng, phẩy tay áo bước nhanh vào tẩm cung của Thái Hậu.

Thẩm Tầm ngây ngốc chốc lát, cúi đầu cười tự giễu rồi lắc đầu bỏ đi.

Nàng ra cung, cưỡi ngựa chậm rì rì, bất giác lại đi tới trước phủ Uy Viễn Hầu.

Cổng đình Tạ phủ vẫn như cũ, nhìn bề mặt dường như không chịu ảnh hưởng gì. Nhưng khi nàng đi lang thang quanh tường rào, dưới ánh sáng ảm đạm của buổi chiều u ám, nàng thấy một tảng lớn giàn dây leo thường xuân đã bị khô héo, lộ ra vách tường với những vết nứt tang thương và rêu phong loang lổ.

Hẳn nên kêu người tới sửa lại một chút, trong đầu nàng nghĩ vẩn vơ chuyện không đâu, chợt nhận ra có lẽ mình không hề còn cơ hội bước vào phủ đệ phía sau bức tường. Từ đây về sau, tiếng cười nói vui vẻ trong tòa nhà này đã không còn bao gồm chính mình.

Cơn đau bén nhọn từ lồng ngực lại dâng lên, Thẩm Tầm quay đầu, đi tìm cây bách già ở tường sau. Trong sân viện Tùng uyên tiểu trúc có một cây bách cổ thụ, đã trải qua bao nhiêu năm nên tán lá xòe ra thật rộng, cành lá tươi tốt xanh mướt bốn mùa. Chỉ chốc lát sau nàng đã tìm được, xa xa trông thấy một mảnh xanh thắm nhất trong khung cảnh điêu tàn.

Vì sao Tạ Cẩn quyết tuyệt đến thế? Sau khi con tim đau đớn như muôn vạn mũi tên xuyên thủng, nàng đã bình tĩnh ngẫm nghĩ lại sự kiện che trời lấp đất này, chậm rãi ngộ ra.

Thái độ của chàng càng kiên quyết thì Bắc Cảnh Quân trong tay nàng càng ổn định. Sau khi ý thức được điểm này, tuy trong ngực tràn ngập cảm giác bi ai thương tiếc vô lực, nhưng may mắn thay, nàng cảm thấy chính mình vẫn có thể chịu đựng được. Chỉ cần chàng vẫn luôn tin nàng, tất cả mọi hiểu lầm và phê bình đều không ăn nhằm gì, nàng sẽ xông pha đi trước, dùng hết toàn lực xé rách màn sương mù âm u kia.

Đêm nay Thẩm Tầm chỉ ngủ hơn một canh giờ là tỉnh.

Trước khi đi ngủ, tổ phụ tổ mẫu đến Cảnh Hoa Viên của nàng cùng uống mấy chén rượu nhạt. Nàng nghĩ ngày kế phải lên đường nên không dám uống nhiều, tán chuyện vài câu với ông bà rồi giải tán. Cụ Thẩm không biết an ủi nàng thế nào, lúc gần đi chỉ nói một câu: "Phúc kia biết đâu là mầm tai họa, họa kia biết đâu sau này lại là phúc. Hai vạn ám quân Tạ gia có thể ra minh lộ, mọi người không cần suốt ngày lo lắng lén lút. Với Tạ gia và với hai vạn ám quân mà nói, chưa chắc không phải chuyện tốt."

Câu nói này khiến Thẩm Tầm vui mừng hơn so với ngàn vạn lời an ủi, nàng hơi mỉm cười, còn chưa đáp lời thì nghe cụ Thẩm lại tấm tắc khen: "Cái thằng nhóc Tạ Cẩn này, thật đúng là rất được đó nhe!"

Bà Còm giải thích một chút về cái tên Âm Sí Quân 阴炽军

Âm (阴): nghĩa là ngầm, bí mật, đen tối, thâm độc, nham hiểm, cõi âm

Sí (炽): nghĩa là lửa cháy mạnh, hừng hực, sục sôi, mạnh mẽ, hăng hái

Bà Còm muốn tìm cách Việt hóa tên này cho dễ hiểu để thấy được "tâm ý" của tên Hoàng thượng vừa lầy vừa nhây này, nhưng tiếc là không tìm được từ thích hợp.