Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 4: Vĩnh dạ mê (1)




Edited by Bà Còm in Wattpad

Thẩm Tầm đến lều ăn gọi Khương Minh, hai người cùng về Thẩm phủ.

Phu thê Thẩm Hoán không có nhi tử, cho nên sau khi Thẩm Hoán chết trận, đệ đệ của ông là Thẩm Sí kế thừa tước vị Định Viễn Hầu, đồng thời dọn vào Hầu phủ. Tiên đế ban thưởng một tòa nhà khác ở phía Đông kinh thành cho Thẩm Tầm làm phủ tướng quân. Theo lý mà nói, tổ phụ tổ mẫu hiện giờ nên ở chung với Định Viễn Hầu Thẩm Sí tại Hầu phủ. Khổ nỗi cụ Thẩm càng già thì tính tình càng cổ quái, Thẩm Sí lại quan tâm từng li từng tí nên cụ than phiền ở Hầu phủ ăn, mặc, đi lại đều không hợp tâm ý, hơn nữa cụ đặc biệt thích trưởng tôn nữ Thẩm Tầm, vì thế dẫn theo cụ bà chuyển đến phủ tướng quân. Thẩm Tầm tất nhiên vô cùng hoan nghênh, chỉ là hàng năm nàng không ở kinh thành, ngẫu nhiên mới trở về một lần, đành phải làm ơn Nhị thúc thường tới chăm sóc hai cụ.

Khi nàng đi chính viện thăm tổ phụ tổ mẫu, từ ngoài sân đã nghe cụ Thẩm la lối Thẩm Sí. Nghĩ đến chắc hẳn Thẩm Sí đang tận tình khuyên bảo lão cha nhà mình ít ăn mặn ít uống rượu, chọc cụ ông nổi cáu.

Thẩm Tầm nhấc chân muốn lui ra để tránh bị tính tình nóng nảy của tổ phụ vạ lây. Thẩm Sí sớm nghe được động tĩnh, không cố khuyên can cụ ông nữa mà vén rèm đi ra gọi lại Thẩm Tầm. Hai người đứng ngoài hành lang nói vài câu.

“A Tầm, cháu đã biết ý của Thái Hậu nương nương?” Thẩm Sí hỏi nàng.

Thẩm Tầm đưa mắt nhìn ngọn cây du ngoài sân, chỉ “Vâng” một tiếng.

“Chuyện này là do Thái Hậu nương nương đề nghị,” Thẩm Sí quan sát sắc mặt của nàng, chần chờ nói: “Nếu cháu không muốn, chúng ta có thể thương lượng -- --”

Thẩm Tầm quay lại ngắt lời: “Cháu đã đáp ứng Thái Hậu nương nương. Nhị thúc, cháu rất mệt, chốc lát còn phải tiến cung.”

Thẩm Sí trầm mặc một chút rồi gật đầu: “Đi đi.”

Thẩm Tầm chào Nhị thúc, trở về viện của mình.

Chu Trầm đang ở trong phòng chờ nàng, hỏi: “Hôm nay cô muốn mặc bộ nào?”

Mẫu thân Thẩm Tầm mất sớm, tổ mẫu tuổi cao, quân doanh không có nha hoàn thay nàng chọn lựa phục sức, bản thân nàng thì lại rất xuề xòa, bình thường mặc nhiều nhất là áo giáp. Bởi vậy Chu Trầm là thân vệ cho nàng, có khi cũng kiêm luôn chức quản lý thường phục ăn mặc.

“Có gì mặc đó là được.” Thẩm Tầm nói: “Lần trước trở về không phải đã may một rương xiêm y sao?”

Chu Trầm cũng quên bén mất chuyện này, vội đi tìm chìa khóa: “Đúng há, em chẳng nhớ ra, hình như đặt ở Tây sương phòng.”

Thẩm Tầm sợ phiền phức vội nói: “Thôi, đừng đi tìm mất công! Ta nhớ mình có bộ váy xanh ngọc thêu chỉ bạc, mấy năm trước mặc vào cung Thái Hậu nương nương còn khen qua, sau bị dính chút rượu nên thay ra mang về giặt sạch, cũng coi như mới.”

Chu Trầm “Ừm” một tiếng, theo lời tìm ra bộ váy xanh ngọc kia, sau đó lục lọi trong hộp trang sức.

Một lát sau, cô nàng ngẩng đầu, cầm một hoa tai phỉ thúy giơ lên hỏi: “Tại sao chỉ có một cái thế này?”

Thẩm Tầm thấy trong tay Chu Trần là chiếc hoa tai hình giọt nước bèn ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu chỉ còn một cái thì đâu đeo được nữa, cứ ném đi.”

Chu Trầm bĩu môi: “Mấy hoa tai kẹp vốn dĩ không nhiều lắm, cô cứ đeo một lần rồi ném, hiện tại chỉ còn hoa tai có châm, cô lại không xỏ lỗ tai.”

Thật ra khi còn bé Thẩm Tầm có xỏ lỗ tai, chỉ là hàng năm nàng mặc nhung trang, sau mười mấy tuổi gần như không còn đeo hoa tai, năm rộng tháng dài lỗ đeo hoa tai bị bít lại, nàng không kiên nhẫn xỏ lại lần nữa cho nên đặt tiệm trang sức đánh mấy đôi hoa tai kẹp cho đủ số. Khi nào cần mặc trang phục lộng lẫy tham dự yến hội, nàng bèn kẹp đôi hoa tai lên là xong chuyện.

“Muốn mặc váy chỉ sợ vẫn cần đôi hoa tai đi kèm mới hợp.” Thẩm Tầm ngẫm nghĩ: “Lần này thôi không cần mặc váy, dù sao đêm nay coi như gia yến, không có người ngoài nên cũng không cần xiêm y rườm rà, ta mặc áo choàng được rồi. Lát nữa ngươi sai người đi đánh thêm mấy đôi hoa tai kẹp.”

Chu Trầm gật đầu, Thẩm Tầm vào phòng trong thay bộ trường bào màu thiên thanh với tay áo hẹp, đeo thắt lưng da quanh eo, chân mang giày da hươu, vừa đi vừa đeo lên khuỷu miếng bảo vệ tay.

Chu Trầm búi lại tóc cho nàng, dùng đồ chụp bạch ngọc bao quanh.

Nàng là võ tướng, cho dù buổi lễ quan trọng mà mặc như vậy cũng không có ai dị nghị, ngược lại có khi nàng mặc váy sẽ khiến mọi người cảm thấy không quen. Chính nàng cũng thích ăn mặc như vậy, nếu không phải Thẩm Thái hậu thích nàng ăn diện lộng lẫy, chỉ sợ nàng chẳng bao giờ thèm tròng cái váy lên người.

Mời mọi người vào wattpad ủng hộ bà còm. Buổi tối, cung yến được tổ chức bên hồ Tứ Vũ trước điện Hằng Thanh.

Tuy nói chỉ là yến tiệc nhỏ trong cung nhưng các cung nhân không hề dám chuẩn bị qua loa. Hàng cây hoa quế ven hồ treo đầy đèn cung đình tinh xảo, hành lang dài dẫn đến nhà thuỷ tạ được thắp sáng rực rỡ, trong hồ đậu những chiếc thuyền rồng lộng lẫy. Trên thuyền đèn màu giăng đầy, màn lụa tung bay, tiếng đàn sáo loáng thoáng truyền tới, hợp với cảnh đẹp như thơ xung quanh tạo thành bức tranh diễm lệ. Các cung nhân lượn qua bảo các trân đài, rót quỳnh tương ngọc dịch đầy chén vàng trản ngọc.

Thẩm Tầm đỡ cụ Thẩm tiến lên đài Tứ Vũ dưới sự chỉ dẫn của cung nhân, liếc mắt một cái thấy ngay Uy Viễn Hầu Tạ Kích và trưởng tử đã ngồi ngay ngắn trên bàn tiệc bên trái. Nhìn thấy họ tới, cha con Tạ gia vội đứng dậy.

Tạ Cẩn mặc áo dài xanh lục, bên hông đeo ngọc bội đơn giản bằng ngọc bích, chụp búi tóc trên đầu cũng bằng ngọc bích. Thân hình chàng ta cao gầy, kết hợp với cách ăn mặc đơn giản thanh nhã mát mắt càng khiến người như vừa bước ra từ đám mây bồng bềnh, bộ dạng trong sáng như ngọc giấu đi khí chất âm lãnh, rất dễ bị lừa gạt.

“Xin chào Thẩm lão,” Tạ Kích cung kính chắp tay cúi chào tổ phụ của Thẩm Tầm: “Ngài trông thật đẹp lão, sao không thấy Thẩm lão phu nhân ạ?”

“Cái gì?” Cụ Thẩm từ trước đến nay không ưa Tạ Kích, ỷ mình nghễnh ngãng không thèm trả lời.

“Vãn bối nói,” Tạ Kích tăng cao giọng: “Dạo này Thẩm lão phu nhân khỏe không ạ?”

Cụ Thẩm dứt khoát xua xua tay, lẩm bẩm: “Ôi, già rồi, nghe không rõ!” Ngay sau đó ngồi vào bàn tiệc của mình ở bên phải, khép hờ mắt như lão tăng ngồi thiền, không thèm liếc nhìn Tạ Kích một cái.

Tạ Kích bất đắc dĩ mỉm cười, ngồi trở lại bàn tiệc.

Tạ Cẩn nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Thẩm Tầm: “Lạ thế? Cung yến hôm nay chỉ có hai nhà chúng ta thôi à?”

“Không phải,” Thẩm Tầm cười đáp: “Còn có Phó các lão của Nội các.”

Tạ Cẩn không nói gì, vẻ mặt âm trầm, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.

Tạ gia là công thần khai quốc của Đại Tuyên, vẫn luôn đóng giữ vùng biên giới Tây Bắc, thống lĩnh mười tám vạn quân biên cảnh của Tây Bắc. Mãi đến khi Tiên đế hạ chỉ phân chia quân biên cảnh Tây Bắc thành Tây Cảnh Quân và Bắc Cảnh Quân, Tây Cảnh Quân giao cho Định Viễn Hầu Thẩm Hoán thống lĩnh, Bắc Cảnh Quân vẫn do Uy Viễn Hầu Tạ Kích thống lĩnh.

Binh quyền Tạ gia bị chia cắt một nửa, mặc dù rất là bất mãn nhưng Tạ gia cũng hiểu Tiên đế dùng biện pháp đối phó lẫn nhau để cân bằng thế lực đấu đá trong triều, vì thế phải nuốt xuống nỗi uất ức này, chỉ là càng nhìn Thẩm gia không vừa mắt.

Tạ Cẩn ngồi vào bàn tiệc, liên tưởng đến cuộc nói chuyện với Thẩm Tầm ban ngày, càng nghĩ càng có cảm giác không thích hợp. Tạ Kích thấy sắc mặt nhi tử không ổn, lặng lẽ bóp cổ tay của hắn nói nhỏ: “Bình tĩnh.”

Tạ Cẩn kinh ngạc nhìn về phía phụ thân, Tạ Kích đưa mắt ra hiệu, trong lòng Tạ Cẩn càng thêm nặng nề, bất giác nhìn sang Thẩm Tầm ngồi đối diện. Thẩm Tầm cúi đầu cụp mắt, chăm chú thưởng thức trản lưu li trên bàn, nhìn không ra biểu cảm gì.

Đúng lúc này chợt nghe nội thị hô lanh lảnh: “Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng giá lâm!”

Mọi người đồng loạt đứng dậy, vòng ra trước bàn tiệc dập đầu hành đại lễ.

Thẩm Thái hậu và Tuyên Chiêu Đế được cung nhân vây quanh sóng vai đi tới, phía sau là Tuyên Dương Vương và Phó các lão. Thẩm Thái hậu dẫn đầu ngồi xuống, cười tươi như gió xuân nói: “Hãy bình thân! Hôm nay đều là người một nhà, không cần câu thúc như thế.”

Tuyên Chiêu Đế làm điệu bộ đỡ cụ Thẩm, cười hỏi thăm: “Dạo này Thẩm lão khỏe không?”

Cụ Thẩm run run rẩy rẩy trả lời: “Đa tạ Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng quan tâm, gần đây lão thần thường hay mệt mỏi... Tuy nhiên hôm nay Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng ban yến, lão thần có ra sao cũng nhất định phải tới... Chuyện chung thân đại sự của tôn nữ, lão thần không tới đâu được?” Dứt lời, cụ Thẩm hậm hực trừng mắt lườm Tạ Cẩn một cái.

Tạ Cẩn thót tim, lại thấy Tuyên Dương Vương ngồi sau Tuyên Chiêu Đế mặt mày tươi cười, suy đoán trong lòng coi bộ đã được chứng thực. Anh chàng âm thầm cười khẩy vài tiếng, đôi tay giấu trong ống tay áo bất giác siết thành nắm đấm.

- - -- Xem ra là muốn Tuyên Dương Vương ra mặt để bức hôn.

Tạ gia và Tuyên Dương Vương là họ hàng gần. Tuyên Dương Vương là thứ trưởng tử của Tiên đế, thân mẫu Tạ Quý phi là muội muội của Tạ Kích, cô mẫu của Tạ Cẩn. Ba mươi năm trước Thẩm thị vào cung, kết thúc cục diện Tiên đế độc sủng Tạ Quý phi; mười mấy năm trước Tạ gia như mặt trời ban trưa cũng bị phân chia mười vạn Tây Cảnh Quân cho Thẩm gia, Tạ Quý phi không lâu chết bệnh. Tuy nhiên, Tuyên Dương Vương luôn giấu tài, kết hợp với Tạ gia thống lĩnh tám vạn Bắc Cảnh Quân vẫn luôn là cây gai trong lòng Thẩm Thái hậu và Tuyên Chiêu Đế. Chỉ là Tạ gia trải qua ba triều đại, vẫn luôn canh thủ biên giới, công huân lớn lao, uy trọng trong quân rất sâu. Chưa nói đến tám vạn tướng sĩ Bắc Cảnh Quân thề sống chết đi theo, mà trong triều cũng có rất nhiều thế lực vây quanh cùng duy trì, nếu rút dây thì sẽ động rừng, muốn nhổ đi binh quyền của Tạ gia cũng không phải đơn giản như vậy.

Năm đó Thẩm Hoán tiếp quản mười vạn Tây Cảnh Quân, chính vì vẫn luôn khó có thể thu phục các bộ hạ cũ của Tạ gia mà tạo thành cục diện quân tâm của Tây Cảnh Quân không đoàn kết khiến cho lực chiến đấu suy yếu. Đây cũng là một nguyên nhân dẫn đến thảm họa năm đó.

Ét ô ét: Tựa chương này là 永夜迷. Bà Còm nghĩ mãi vẫn chưa tìm được cách nào edit cái tựa chương:(( Nhờ ai có thể giúp hộ mình, nếu không thì Bà Còm đành để y như bản convert.

Ngoài ra trong phần giới thiệu, Bà Còm nhớ sai dì ruột của Tạ Cận là sủng phi của Tiên đế, thật ra là cô ruột mới đúng.