Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 20: Mưa đầu mùa (2)




"Quên lấy quần áo rồi nè!" Thẩm Tầm cười trêu: "Tạ tướng quân thật là quý nhân lơ đãng."

Tạ Cẩn vội vàng vớt lên y phục quăng dưới đất che ngang hông, mặt hơi ửng đỏ.

Thẩm Tầm cười hì hì: "Úi chà, Tạ cô nương thẹn thùng? Yên tâm đi, không lộ hàng đâu!" Dứt lời bèn liếc một cái ngắm nửa thân trên trần trùng trục của anh chàng, cười hắc hắc đi ra ngoài.

Ba chữ "Tạ cô nương" Thẩm Tầm luôn dùng khi còn bé để khiêu khích anh, sau khi Tạ Cẩn trưởng thành thì nàng không lôi xưng hô này ra giễu cợt nữa. Lúc này vừa kêu như vậy đã khiến Tạ Cẩn tức giận đến mức gân xanh trên trán lồi ra, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cố lắm mới nén xuống được cảm giác xấu hổ bực bội.

Tạ Cẩn mau chóng tắm gội xong, lạnh mặt đi ra lấy kiện áo ngoài xanh đen mặc vào, mái tóc ướt dầm dề túm gọn cột sơ sài thành đuôi ngựa trên đỉnh đầu, cầm cây Phi hỏa thương dựng ở góc phòng rồi ra cửa không nói một lời.

Thẩm Tầm vội vàng lấy cây dù trên giá đuổi theo: "Mới tắm xong, đừng dầm mưa nữa."

Tạ Cẩn đưa tay tiếp nhận cây dù đã bung ra, do dự một lát rồi nói: "Buổi tối có lẽ phải làm việc đến tận khuya, tôi sẽ nghỉ ngơi ở thư phòng."

Thẩm Tầm "Ừ" một tiếng, nhìn theo chàng ta đi vào màn mưa.

Sương mù như làn khói xám bay lãng đãng, mưa thu xào xạc, Tạ Cẩn đi đến đình viện, nhịn không được xoay người nhìn lại.

Thẩm Tầm vẫn đứng dưới hành lang, bên ngoài trung y sắc thu khoác một áo dài vạt thẳng đen tuyền, giống như dùng một chiếc lồng đen bọc quanh che chở thân mình, khoác lên vai nỗi thống khổ và cô đơn.

Tạ Cẩn ngây ngẩn. Một Thẩm Tầm như vậy anh chưa bao giờ thấy qua.

Nàng luôn khí phách hăng hái, vui vẻ thoải mái, có đôi khi vênh váo tự đắc hất hàm sai khiến làm anh cáu giận, có đôi khi giảo hoạt ngang ngược khiến anh muốn khiêu chiến với nàng, nhưng chưa từng có một khắc giống như bây giờ, trầm mặc lặng câm đứng dưới hành lang dài hun hút tựa một pho tượng vô hồn, kéo tim Tạ Cẩn cũng trầm xuống theo.

Hai người cách một màn mưa tầm tã nhìn nhau, nước mưa đập tung tóe trên mặt dù, theo khung đồng nhỏ giọt xuống đất, từng giọt từng giọt, dần dần rơi thành chuỗi.

Tạ Cẩn sải bước trở lại hành lang dài, cụp dù, dựng cây hỏa thương trong tay dựa vào cột trụ, băng qua hành lang dưới ánh đèn đi đến trước mặt nàng, vươn cánh tay ôm gọn nàng vào lòng.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tạ Cẩn thấp giọng hỏi, cẩn thận tránh đi chỗ bị thương trên vai nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

Thẩm Tầm không lên tiếng, lần này không giống như dĩ vãng luôn lảm nhảm chọc cười chuyển đề tài.

Tạ Cẩn khẽ đẩy nàng ra, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hàng mi run rẩy của nàng, gạt đi lọn tóc xõa trên má rồi dùng hai tay bưng lấy khuôn mặt nàng.

Trong lòng Thẩm Tầm rối bời, chỉ biết ngơ ngác nhìn gương mặt đang cận kề trong tầm tay.

Thái độ cứng rắn của Thẩm Thái hậu hôm nay đã chứng thực một ít suy đoán mơ hồ của nàng: Chuyện này có khả năng rất lớn không thoát được quan hệ với Thẩm gia, vậy sẽ là ai? Thẩm Sí? Thẩm Uyên? Thẩm Thái hậu? Hoặc là Tuyên Chiêu Đế lúc đó vẫn là trữ quân?

Nhưng nếu năm đó chính là bọn họ ra tay, vậy mấy ngày trước lại là ai vào Binh Bộ trộm bản đồ bố phòng của Ký Vân Quan? Nếu đã như nguyện nắm chặt trong lòng bàn tay cả binh quyền và Hoàng quyền, bọn họ chắc hẳn sẽ không làm ra chuyện uy hiếp đến ích lợi của bản thân.

Hoặc có thể suy đoán theo chiều hướng khác, năm đó người tiết lộ quân cơ cho Tây Lương quốc thuộc một thế lực khác, nhưng được người Thẩm gia ngầm đồng ý hành vi này. Hiện tại người này bất mãn Thẩm gia cầm quyền, cho nên bổn cũ soạn lại muốn mượn chuyện tấn công Tây Cảnh Quân để đả kích Thẩm gia?

Con đường trước mặt sương mù thật dầy, dưới chân gai góc trải rộng.

Thẩm Tầm rũ mi, tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tạ Cẩn. Phía sau anh ta không chỉ có Tuyên Dương Vương, hơn nữa đại bộ phận tướng sĩ uổng mạng trong chiến tranh đều là bộ hạ cũ của Tạ gia. Mà Ngô Văn Xuân và vài tướng lãnh bị nỗi oan không thể tẩy trắng, càng có khả năng khiến Tạ gia lòng đầy căm phẫn làm ra một ít hành động quá kích. Nàng thật sự có thể thuật lại cho anh nghe tất cả không hề khúc mắc hay sao?

Nàng rất tin nhân phẩm của Tạ Cẩn, nhưng chân tướng nàng đang muốn tra nếu bị người có tâm biết được chắc chắn sẽ tìm cơ hội lợi dụng, hơi bất cẩn một chút là rất có thể sẽ khiến tòa lầu Thẩm thị bị lật úp. Thẩm Thái hậu nói một câu rất đúng, một khi triều cục rung chuyển, người hy sinh không phải chỉ có bảy tám vạn mà thôi.

Nàng chưa từng dao động về quyết định của chính mình, nhưng ngay khoảng khắc này nàng chợt cảm thấy mê man bàng hoàng, cả người nhịn không được mà rét run không thể che giấu.

Ngay lúc nàng vừa rũ mi, Tạ Cẩn thấy rõ sự do dự và thống khổ trong mắt nàng, thở dài nói: "Cô có thể tin tôi."

"Thật sao?" Thẩm Tầm giương mắt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười. Dưới ánh đèn mờ nhạt ngoài hành lang, sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt thê lương.

Tạ Cẩn cúi đầu, hôn dọc theo thái dương nàng từng chút từng chút đi xuống. Khi hôn lên môi nàng, Thẩm Tầm hơi nghiêng đầu sang một bên tránh đi.

Tạ Cẩn không chèn ép nhưng cũng không rời đi, chỉ không ngừng mổ nhẹ trên khóe môi, cằm, sườn mặt của nàng. Đôi môi dịu dàng xẹt qua mí mắt nàng, trượt đến bên tai, nhẹ giọng oán trách: "Cô nhất định phải trợn tròn mắt vậy à?"

Hàng mi Thẩm Tầm run rẩy, chậm rãi nhắm mắt lại.

Môi Tạ Cẩn lại quay về bên môi nàng, lần này nàng không tránh đi. Đôi môi mềm mại ấm áp dịu dàng cọ xát môi nàng, hai làn môi chạm nhau vuốt ve hồi lâu vẫn không có động tác khác. Giống như gãi không đúng chỗ ngứa, nàng không thể nhịn được nữa, mở miệng khẽ cắn một chút trên khóe môi chàng.

Tạ Cẩn giật nẩy mình, ngẩng lên nhìn nàng chăm chú, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và sững sờ.

"Sao vậy?" Thẩm Tầm mở mắt, nhìn vẻ mặt cổ quái của anh chàng hồi lâu vẫn không nghe câu trả lời, bèn chớp chớp mắt hỏi: "Cắn đau anh à?"

Trong mắt Tạ Cẩn như có vì sao chợt lóe, ánh mắt biến hóa mấy phen rồi chợt bùng ra một tia lĩnh ngộ, thực mau trở lại trong vắt như nước hồ thu.

Tạ Cẩn nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt từ trên mặt nàng chuyển qua vành tai, ngón tay nhẹ nhàng mân mê chơi đùa, không trả lời câu hỏi của nàng ngược lại hỏi một câu chẳng liên quan: "Tại sao hôm nay không đeo hoa tai?"

Thẩm Tầm phủi tay anh xuống: "Hỏi chuyện này làm gì? Tôi luôn không thích đeo thứ đồ bỏ kia, quá phiền toái!"

"Phiền toái?" Tạ Cẩn chậm rãi hỏi: "Dường như có một loại hoa tai kẹp, đeo có tiện hơn không?"

"Tôi có đeo loại đó rồi," Thẩm Tầm sờ sờ vành tai của mình, "Trước kia khi lỗ tai bị bít có từng đeo qua, kẹp đến mức vành tai đau luôn lại dễ bị rớt -- -- Anh uống lộn thuốc à? Làm gì nhìn tôi như vậy?"

Lúc này khóe mắt đuôi mày của Tạ Cẩn đều tràn ngập ý cười, khóe môi cũng hơi nhếch lên, thấp giọng hỏi: "Nàng... thật sự không có gì muốn nói với ta sao?"

"Nói cái gì?" Thẩm Tầm lườm chàng ta một cái, đẩy ra anh chàng định xoay người vào nhà: "Đúng là không thể hiểu được!"

Tạ Cẩn cười cười, lại kéo nàng đến ôm gọn vào lòng: "Được rồi, không muốn nói thì thôi, cũng có ngày sẽ nói."

Một tay Tạ Cẩn đỡ gáy nàng, lại lần nữa cúi đầu hôn đắm đuối.

Gió nghiêng mưa đổ, áo bào ướt sương, cửa sổ khép hờ, mành cuốn ưu tư.

Dưới ánh đèn ngoài hành lang, bóng hai người mờ mờ ảo ảo quấn chặt lấy nhau, nghiêng nghiêng hắt lên lan can khắc hoa của hành lang gấp khúc.

Chấm dứt nụ hôn say đắm, một tay Tạ Cẩn vẫn ôm nàng vào lòng, tay kia nắm lấy bàn tay đã hơi ấm lại của nàng đặt lên ngực mình, bình ổn nhịp tim dồn dập hỗn loạn.

Hồi lâu, anh chàng cúi đầu khẽ hôn lên tóc nàng, buông nàng ra nói: "Tam đệ còn chờ ta ở thư phòng, ta đi trước... Bên ngoài lạnh lắm, nàng vào nhà đi."

Thẩm Tầm vào phòng, cởi ra áo ngoài hơi ướt ném sang một bên, ngồi xuống trường kỷ ôm hai đầu gối lẳng lặng chờ. Nàng cảm giác đêm nay Tạ Cẩn sẽ không nghỉ ở thư phòng, mà hiện tại nàng không muốn làm bất cứ cái gì, cũng không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì, cứ chờ chàng về là được.

Không biết trải qua bao lâu, sáp nến chảy xuống tụ lại thành hình thù kỳ quái, nén hương trong lư đã cháy hết. Nàng đứng dậy thay một nén hương khác, đang lấy kéo bạc cắt tâm nến thì nghe tiếng bước chân dồn dập trong mưa.

Tim nàng đập thình thịch. Chốc lát sau cửa bị xô ra rầm một tiếng, Tạ Cẩn một thân mưa gió đứng ở cạnh cửa, ngực hơi phập phồng, đôi mắt tỏa sáng.

Thẩm Tầm chậm rãi đứng lên, hai người nhìn nhau một lát. Tạ Cẩn không nói câu nào, xoay người đóng cửa phòng, bước lại thổi tắt ngọn nến, trực tiếp bế ngang nàng lên đưa vào phòng trong.

Thẩm Tầm ôm chặt cổ chàng, kéo đầu chàng xuống, rướn người lên hôn chàng. Tạ Cẩn đáp lại, bước chân hơi lảo đảo bế nàng đến mép giường đặt nàng xuống. Anh chàng đang muốn đứng thẳng dậy thì hai tay Thẩm Tầm lại vòng qua cổ níu xuống, Tạ Cẩn bèn vừa cúi người hôn nàng vừa kéo nút thắt y phục trên người.

Đi đến chính phòng quá nhanh nên ống quần góc áo đều ướt đẫm, bả vai cũng ướt một khoảnh lớn, Tạ Cẩn mau chóng cởi ra áo ngoài và áo trong, một tay cởi bỏ đai lưng, quần và vớ đều tuột ra.

Nội thất còn một ngọn nến chưa tắt, Tạ Cẩn cõng ánh nến trên lưng, thân hình thon dài lung linh, sau đó đổ lên người nàng.

Đôi môi quấn lấy nhau mãnh liệt. Nụ hôn này khác với nụ hôn thăm dò dịu dàng cọ xát dưới hành lang. Đây là nụ hôn cướp đoạt và đòi hỏi, xen lẫn đau đớn và khát khao, càng lúc càng đắm chìm sâu hơn, không rõ là thống khổ hay hạnh phúc, nhưng lại không thể nào tách rời.

Trong mỗi cơ thể, sự xao động không thể diễn tả phát sinh trong bóng đêm, giống như cỏ mùa xuân trồi lên khỏi mặt đất, lan tràn mạnh mẽ và điên cuồng, thiêu đốt tất cả lý trí không còn manh giáp.

Ngoài hành lang cách một bức tường, cây dù nửa khép bị ném chỏng chơ, những giọt nước mưa trên mặt dù vẫn đang chảy tí tách xuống đất, tạo thành một dòng nước mảnh mai uốn lượn.