Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 10: Thu trong tim (1)




Thân thể càng ngày càng nóng, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, muôn vàn suy nghĩ đều bị vứt tuốt, Tạ Cẩn dựa vào sự dẫn dắt của cơ thể cùng bản năng chìm vào cơn sóng tình xa lạ.

Trong màn vây đỏ rực, một mảnh xuân sắc từng chút từng chút hé lộ, áo ngủ của nàng đã tuột ra khỏi người chỉ còn cái yếm đỏ thắm. Tạ Cẩn vòng tay ra sau lưng nàng, sờ soạng muốn tháo bung dây yếm.

Thẩm Tầm quàng đôi cánh tay vòng ra sau cổ anh, thân người lảo đảo như say rượu cọ qua cọ lại trên ngực anh, môi đỏ hôn lên xương quai xanh của anh một cách phóng túng, cắn một miếng vào hầu kết đang lên xuống như loài rắn độc ban cho anh cái chết ngọt ngào, ý loạn tình mê tìm lên bờ môi anh.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tạ Cẩn lại hơi nghiêng đầu, giống như tránh đi theo bản năng.

Nụ hôn của nàng rơi vào khoảng không.

Lần ngoài dự đoán này khiến hai người đều sững sờ.

Lửa nóng kiều diễm rút đi như thủy triều, trong nháy mắt Tạ Cẩn đã ý thức được mình phạm phải một sai lầm không thể vãn hồi.

Thẩm Tầm là một người kiêu ngạo, cho dù đôi khi trông cô cà lơ phất phơ, nói chuyện không lựa lời, thích tuôn ra những câu khiến người dậm chân, nhưng anh biết cô cực kỳ mẫn cảm và kiêu hãnh, huống chi là trong trường hợp này.

Quả nhiên, cánh tay Thẩm Tầm tuy còn treo trên vai Tạ Cẩn nhưng ráng mây đỏ ửng trên má tiêu tán thực mau, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, ánh mắt gợn sóng mê ly nhanh chóng phẳng lặng, cuối cùng chỉ còn một chút tia sáng lạnh lùng.

Tạ Cẩn vẫn không nhúc nhích nhìn nàng chăm chú, tay vẫn cứ dán vào lưng nàng, sợi dây áo yếm không thể tháo bung vẫn quấn quanh ngón tay, quấn đến mức khiến suy nghĩ của hắn biến thành một mảnh hỗn loạn.

Trong màn vây đỏ rực chỉ còn nghe tiếng thở hổn hển của hai người dần dần bình ổn. Cảm giác khô nóng trên thân thể tan biến, Thẩm Tầm chợt thấy hơi lạnh, cười cười tự giễu kéo tay Tạ Cẩn ra khỏi người.

Nào ngờ sợi dây yếm vào đúng lúc này lại bị bung ra, áo yếm màu đỏ rực thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng tuộtc xuống, lộ ra một mảnh cảnh xuân.

Thẩm Tầm “Ôi chao” một tiếng, vội đưa một tay bảo vệ trước ngực, một tay vớt lên áo yếm, quay người nhặt áo ngủ bị quẳng một bên mặc vào.

“Thật đúng là xấu hổ, để anh thấy hết,” nàng cười: “Cũng may về cơ bản anh đang khỏa thân, chúng ta coi như huề nhau.”

Không hiểu sao, trái tim Tạ Cẩn đột nhiên nhói lên, chẳng thốt lên được lời nào.

Thẩm Tầm mặc xong áo ngủ, xoay người lại nhìn nhìn Tạ Cẩn trần trụi nửa người, thân hình tuyệt đẹp. Nàng bật cười rồi cầm lấy y phục của anh bị ném sang một bên, qua loa khoác lên người anh chàng, vỗ nhẹ lên má chàng ta như trấn an.

“Chuyện này,” nàng nói một cách thản nhiên, “Đã quên mất anh có người trong lòng. Đối với anh mà nói thật sự có chút khó khăn.”

Tạ Cẩn không cách gì giải thích, cũng không thể phản bác.

Thẩm Tầm vén màn lên, đang muốn xuống giường thì đột nhiên cổ tay bị kiềm chặt, Tạ Cẩn dùng một tay kéo nàng vào lòng, liều lĩnh dán môi về phía gương mặt nàng. Thẩm Tầm nghiêng đầu né tránh, trực tiếp xán cho anh chàng một bạt tai. “Bốp” một tiếng, trên mặt chàng ta tức khắc xuất hiện năm dấu tay đỏ bừng.

Nàng giận dữ mắng: “Ta đã nói rồi, anh không cần miễn cưỡng! Đáng giá phải vậy sao?”

Ngực phập phồng, Tạ Cẩn chậm rãi đưa tay xoa mặt mình. Nếu trước kia bị Thẩm Tầm cho một bạt tai như vậy, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp đòi lại, nhưng lúc này anh chỉ cảm thấy chính mình nên ăn cái tát này.

Thẩm Tầm lạnh lùng nhìn anh chàng một cái, đứng dậy đi đến bàn bát tiên ở giữa phòng ngồi xuống. Trên bàn bày mấy đĩa bánh ngọt và trái cây, trong một cái khay đặt bình rượu hoa điêu và hai chén nhỏ, là cho đôi tân hôn uống chén rượu giao bôi.

Thẩm Tầm bình ổn hơi thở, một tay cầm bầu rượu một tay lật ngửa chén nhỏ, chậm rãi rót rượu vào. Đang muốn đưa lên môi thì một bàn tay thò đến đoạt lấy chén rượu.

Tạ Cẩn bưng chén uống một hơi cạn sạch: “Chân cô có thương tích, tốt nhất không nên uống rượu.”

“Đúng há,” Thẩm Tầm dường như đã quên chuyện không vui vừa rồi, cười hì hì nói: “Vậy không cần uống rượu giao bôi luôn nhé, dù sao anh cũng chẳng nhấc khăn đội đầu.”

Tạ Cẩn trầm mặc không lên tiếng, vẻ mặt u ám ngồi xuống bên cạnh nàng.

Thẩm Tầm ghé lại gần, nhéo cằm anh chàng nhìn nhìn: “Ôi trời, tát hơi tàn nhẫn một chút, xin lỗi nhé! Hay là bôi thuốc lên đi? Bằng không ngày mai làm sao gặp người?”

Cô nàng này khôi phục tâm tình thật mau, Tạ Cẩn nửa thật nửa giả đáp: “Người khác hỏi thì cứ thẳng thắn nói bị cô đánh là xong.”

“Đừng nha, truyền đi người ta sẽ chê tôi hung dữ.” Thẩm Tầm đứng dậy lấy hộp thuốc vừa rồi Tạ Cẩn vẫn để trên ghế, ôm lại đặt lên bàn: “Bình nào là thuốc tiêu sưng?”

Tạ Cẩn liếc một cái: “Bình hoa màu xanh lá kia.”

Thẩm Tầm lấy một que bôi thuốc trong hộp, nhúng vào thuốc bột rồi cẩn thận bôi lên dấu tay hơi sưng.

Ngọn nến đỏ lặng lẽ chiếu sáng, xa xa truyền đến mõ cầm canh mơ hồ. Gió đêm nhè nhẹ lùa qua khe cửa sổ mở hé, thổi vào những đóa hoa râm bụt đỏ thắm cắm trong bình mai đặt trước cửa sổ khiến chúng khẽ rung rinh.

Đêm khuya thanh vắng, nến đỏ chập chờn.

Tay Thẩm Tầm rất vững vàng, vừa bôi thuốc vừa nói: “Cũng đã muộn rồi, bôi thuốc xong thì đi ngủ thôi! Tôi nói trước, tôi quen ngủ bên ngoài, anh ngủ bên trong.”

Tạ Cẩn không lên tiếng, Thẩm Tầm cất bình thuốc, liếc chàng ta một cái, cười như không cười: “Chúng ta đâu cần nhất định một hai phải viên phòng, anh không nên cảm thấy bị áp lực. Tóm lại, tôi kết hôn với anh cũng không phải vì chuyện này.”

Tạ Cẩn nhướng mày, vững giọng hỏi: “Vậy thì cô vì cái gì?”

Thẩm Tầm ngáp: “Trong lòng anh không phải có đáp án rồi sao? Tội gì hỏi tôi?”

Tạ Cẩn chộp lấy tay nàng, đôi mắt đen trong vắt trừng lớn, ánh mắt như tấm lưới chặt chẽ bao vây nàng: “Nếu cô cần giám thị và kiềm chế Tạ gia cũng không sao, dù gì chúng tôi ngay thẳng không sợ bóng tà, nhưng nếu cô muốn nhắm đến tám vạn Bắc Cảnh Quân, tôi khuyên cô hãy bỏ ý định nhân lúc còn sớm.”

Thẩm Tầm chậc lưỡi than một tiếng, vươn tay xoa xoa giữa mày Tạ Cẩn đang nhíu lại: “Coi anh kìa, cau mày chặt như vậy làm gì? Yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó anh,” dừng một chút rồi cười bỡn cợt bổ sung, “Bất luận là chuyện gì.”

Tạ Cẩn tức giận đến ngứa răng, thầm nghĩ đêm khuya như này không tiện phát tác, chỉ hừ một tiếng rồi đứng dậy đi đến mép giường, quả nhiên theo lời nằm ngủ bên trong.

Chỉ trong chốc lát Thẩm Tầm cũng lên giường. Mấy ngày liền bôn ba chắc hẳn nàng mệt cực kỳ, thoắt cái đã ngủ thật say.

Tạ Cẩn nghe tiếng hít thở đều đều, quay người lại hướng mặt về phía nàng. Nến đỏ đã cháy hết một nửa, lúc này ánh nến sáng rực một cách lạ thường, xuyên thấu qua màn lụa phác họa rõ ràng hình dáng người đối diện. Nàng nằm nghiêng người mà ngủ, eo cong hình vòng cung mềm mại, một tay đè dưới gối, tay kia đặt ngang chăn gấm đỏ thêu hoa, tay áo cuộn lên lộ ra cánh tay trần.

Tạ Cẩn thở dài, rút ra cánh tay nàng đang đè dưới gối rồi nhét cả hai tay nàng vào trong chăn.

Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Ngày kế, bà tử làm nhiệm vụ ở Tùng Uyên tiểu trúc đưa hai tiểu nha hoàn Thẩm Tầm mang tới đến đánh thức. Nghe bên trong vô cùng im ắng, vốn tưởng rằng phải gõ cửa một hồi, ai ngờ mới vừa gõ một tiếng thì cửa đã mở.

Người mở cửa chính là Đại thiếu phu nhân mới vào Tạ gia hôm qua, trên người ăn mặc chỉnh tề nhưng mái tóc lại rất bù xù. Thấy người tới vẻ mặt hơi nghiêm lại: “Vì sao đến giờ này mới đến?”

Bà tử và hai tiểu nha hoàn được Tạ phu nhân phân phó cố ý tới muộn cũng không dám lên tiếng phân bua. Thẩm Tầm cũng không nói lời vô nghĩa, chỉ dặn một câu: “Bắt đầu từ ngày mai, nếu ta không thượng triều thì chính Mẹo lại đây hầu hạ.” Dứt lời bèn kêu tiểu nha hoàn đi vào: “Giúp ta chải đầu.”

Khi Tạ Cẩn từ phòng luyện võ của Tạ gia trở về, Thẩm Tầm đang ngồi trước bàn trang điểm. Nàng mặc áo đỏ kết hợp với váy Tương sáu mảnh màu trắng ngà, nha hoàn chải cho nàng búi tóc tùy vân, trên búi tóc cài trâm vàng hình phượng hoàng ngậm châu. Trước khi đi về hướng tịnh thất Tạ Cẩn đứng ngắm nàng một lát, không biết nhớ tới điều gì chợt đi đến trước mặt quan sát vành tai nàng.

Dái tai nhỏ nhắn tinh xảo được đeo một móc bạc mảnh như sợi tóc, treo trên móc bạc là hoa tai bằng mã não, chỉ liếc mắt một cái là thấy được ngay đây không phải hoa tai kẹp. Tạ Cẩn rũ mắt, mỉm cười tự giễu, đi tịnh thất rửa mặt thay y phục.

Đôi tân hôn chưng diện xong xuôi, đến chính viện kính trà cho phu thê Tạ Kích.

Tạ phu nhân vô cùng cao hứng tiếp nhận trà con dâu, đặc biệt hài lòng. Con trai lớn của bà từ nhỏ đã lão luyện thành thục, cả ngày trưng ra bộ mặt lạnh như khối băng. Trầm ổn thì có đấy, người ngoài cũng khen ngợi rất nhiều, nhưng bà vẫn cảm thấy đứa nhỏ này nhìn thế nào cũng chẳng giống một thiếu niên bình thường, quanh thân luôn tỏa ra cỗ sát khí nặng nề, khiến bà làm mẹ mà nhìn cũng ngứa mắt không vui nổi.

Cho nên không trách xưa nay bà vẫn rất thích Thẩm Tầm, con trai nhà mình chỉ ở trước mặt cô nương này mới lộ ra vài phần bộ dáng nên có của một thiếu niên. Tục ngữ nói đúng lắm, "Không phải oan gia không gặp nhau", bà phát hiện từ rất sớm, thằng con của bà chỉ khi đối diện với Thẩm Tầm thì vẻ mặt và cảm xúc đều lộ ra đặc biệt mãnh liệt, rất sống động, cho dù là tức giận thì cả người vẫn hoạt bát hơn rất nhiều.

Khổ nỗi Thẩm gia và Tạ gia trước nay luôn đối lập, nhi tử không có khả năng cưới cô nương này về nhà, Tạ phu nhân luôn âm thầm tiếc nuối suốt bao nhiêu năm. Đột nhiên được tin Thái Hậu và Hoàng đế cố ý tác hợp hai người, đầu tiên bà còn không dám tin tưởng, cứ mãi xác nhận đến mức không thể nghi ngờ được nữa mới vui mừng khôn xiết. Mối nhân duyên này chẳng phải do ông trời sắp đặt hay sao? Nguyệt Lão nối tơ hồng thật khéo vô cùng!

Đương nhiên, Tạ Hầu gia ngồi bên cạnh có thể không nghĩ như vậy, nhưng kệ xác lão chồng! Dù thế nào đi nữa bà vẫn đặc biệt hài lòng với cuộc hôn nhân này, nhờ vậy mà nhìn thằng con cũng thuận mắt hơn rất nhiều ?