Ánh sáng từ ngọn nến tờ mờ yên tĩnh chiếu rọi vào khuôn mặt buồn khổ của Tường Vi, khiến cho cả người nàng ta càng hiện rõ một vẻ cô đơn và bi thương.
Cả một canh giờ liền, nàng ta cứ như vậy ngồi trong tư thế vòng tay ôm đầu gối, lưng dựa vào tường, có rất nhiều hình ảnh xen nhau xuất hiện trong đầu nàng ta, có sự dịu dàng ngọt ngào của Vi Phong, có sự tinh tinh tương tích (câu này chỉ những người giống nhau về tính cách, sở thích, hoàn cảnh nên đồng cảm, ủng hộ, bảo vệ lẫn nhau) của Hàn Lăng, và lời cảnh cáo hung hãn của sư phụ.
Tất cả những điều này, tạo thành một cục diện đấu tranh trong đầu nàng ta, mà lại còn đánh nhau rất là kịch liệt nữa, bất phân thắng bại, khiến nàng ta trước sau đều rất khó xử, do dự không thôi.
Làm thế nào? Nàng ta phải làm thế nào? nghĩ mãi nghĩ mãi, ngón tay trắng nõn mượt mà của nàng ta, chầm chậm dời tới phía trước ngực, chỗ đó rất đau, rất đau, như là muốn vỡ tung ra vậy.
Hốt nhiên, cửa phòng bật mở ra, một bóng người cao lớn từ từ bước vào, tới phía trước giường.
Đợi Tường Vi tỉnh táo trở lại, hắn đã đứng ở đó một lúc rồi.
“Hoàng thượng!” Tường Vi kinh ngạc, chuẩn bị đứng dậy.
Vi Phong một bên thị ý nàng không cần đa lễ, một bên ngồi xuống, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ dịu dàng hòa hợp vô cùng: “vẫn chưa ngủ?”
ường Vi cắt chặt môi, dáng vẻ cô đơn lạnh lẽo lắc lắc đâu, kỳ thật, thân là phi tử của hoàng đế, nàng không nên có thái độ như vậy, sau đó, một mặt do nàng ta chưa từng được nhận sự tập luyện chính thức, thứ hai, là nàng ta đang có đầy một bụng khổ tâm suy tư, căn bản không có lòng để ý tới mấy chuyện lễ nghĩa.
Vi Phong ánh mắt ngầm lay động, lời muốn nói lại ngừng lại.
“Ngồi lâu như vậy không tốt, nào, thư giãn một chút!” Vi Phong nói đoạn, kéo hai chân đang co lại của nàng duỗi thẳng ra thoải mái, còn ‘không để ý’ ép một cái lên đầu gối nàng ta.
“A........” Tường Vi lập tức kêu đau.
“Sao vây?” nét lo lắng tràn ngập lên trên khuôn mặt đẹp đẽ của Vi Phong.
Tường Vi nhìn hắn, bở môi khẽ run lên, nhưng vẫn không nói gì.
Vi Phong không nói thêm gì kéo hai ống quần rộng rãi của nàng ta lên, phát hiện hai bên đầu gối tím xanh một mảng, đôi mắt đen đột nhiên lại một trân khẩn thiết quan tâm, “Sao lại như vậy?”
Tường Vi không nói, cúi cặp mắt xuống.
Đôi mắt sáng như sao lấp lánh không ngưng, phản ứng trong đầu chuyển rất nhanh, đột nhiên, ngón tay bò lên trên đầu gối của nang ta, một bên nhẹ nhẹ nhàng xoa bóp, một bên coi như không có việc gì nói: “Tường Vi, về mặt hình thức, thì ngươi là phi tử của trẫm, nhưng về mặt riêng tư, trẫm hy vọng có thể giống như những cặp phu thê bình thường khác.”
“Hoàng thượng-----“ Tường Vi lại ngẩng mặt lên, choáng váng.
“Biết được hoàng hậu đã từng nói gì với trẫm không? Nàng nói là, giữa phu thê với nhau cần phải có sự thẳng thắn đối đãi, tin tưởng lẫn nhau, tình cảm mới có thể bền lâu được.
“Vậy............hoàng hậu nương nương cái gì cũng đều nói hết với hoàng thượng?”
“Đương nhiên!” Vi Phong khuôn mặt nhanh chóng ngập tràn niềm vui, nói vẻ hàm ý sâu xa, “Cho nên, trẫm hy vọng ngươi cũng có thể như vậy. Bất kể là tốt hay xấu, trẫm nguyện cùng với người chia sẻ hoặc là gánh vác.”
Nghe lời nói ngọt ngào dịu dàng của Vi Phong, cảm nhận được sự che chở quan tâm cảu hắn, nội tâm Tường Vi, hơi có chút lay động.
Vi Phong cứ chăm chú quan sát nàng ta, giọng nói lại càng trở nên mềm mỏng, một lời nói nhưng kèm theo gấp đôi sự quan tâm than thở: “Đời này trẫm hô mưa gọi gió, nhưng mà, điều thật sự khiến trẫm vui mừng an ủi đó là có thể tìm được người yêu thật lòng, trẫm giờ cũng đã coi như không còn hối hận gì nữa. Trẫm chỉ hy vọng, niềm hạnh phúc này có thể vĩnh viễn kéo dài như vậy.”
Sự do dự tận sâu trong đáy lòng Tường Vi cuối cùng cũng được giải thoát, nàng ta đẩy mạnh Vi Phong ra, hai đầu gối đặt xuống giường, quí xuống trước mặt Vi Phong, “Hoàng thượng, xin lỗi người, xin lỗi!”
“Tường Vi.........” Trên mặt Vi Phong lộ vẻ kinh ngạc.
Đôi mắt như nước hồ thu của Tường Vi bắt đầu nổi lên nét xấu hổ hối hận, “Hoàng thượng còn nhớ cái ngày ở Đào Nguyên Thôn năm năm về trước hay không?”
Vi Phong mới đầu là một hồi suy nghĩ, mới hỏi: “Ừm?”
“Hoàng hậu nương nương chưa nói gì với người sao?”
“Nói? Nói cái gì?”
Phát giác ánh mắt Vi Phong toàn là sự khốn hoặc và bồn chồn, Tường Vi ngấm ngầm kinh ngạc, chẳng lẽ.........chẳng lẽ Hàn Lăng không nhận ra bản thân?
“Tường Vi........Tường Vi...........” Vi Phong gọi liền mấy câu.
Tường Vi hồi thần, cực lực ổn định tâm tình, nét mặt khôi phục lại vẻ ăn năn ban nãy, “Hoàng thượng, kỳ thật thần thiếp sớm đã ở Đào Nguyên Thôn biết đến người rồi, có một lần trong vũ hội đốt lửa trại, thần thiếp có mời người ra nhảy, nhưng tiếc là........”
“Ồ, ngươi chính là người con gái đó!” Vi Phong như là bất giác hiểu ra.
Tường Vi vui vẻ gật đầu, nhưng rất nhanh lại ăn năn nói: “Thần thiếp từ bé đã theo sư phụ nuôi tằm, biết được cách dùng đậu tằm bỏ bùa những người mình yêu mến, ngày mà hoàng thượng rời khỏi Thôn Đào Nguyên, thần thiếp đã từng tặng người một hạt đậu tằm, kỳ thật.........thần thiếp đã âm thầm gieo bùa yêu với người, mấy tháng trước, chính là lúc mà bùa yêu phát bệnh.”
Sắc mặt Vi Phong đột nhiên lạnh lùng, đôi tay không khỏi nắm chặt lại thành nắm đấm, không ngờ...........không ngờ là như vậy!
Tường Vi trong lòng vô cùng hối hận ăn năn không chú ý tới sự khắc thường trên nét mặt Vi Phong, chỉ là liền một mạch dập đầu, “Xin lỗi, hoàng thượng, thật sự là rất xin lỗi người!”
Một hồi lâu, Vi Phong đỡ nàng ta dậy, “Đừng như vậy, dù gì, ngươi cũng đã thay trẫm giải quyết rồi, không phải sao?”
“Không sai, bùa yêu thữc sự đã được hóa giải, nhưng mà, thần thiếp đồng thời cũng khiến cho người rơi vào một sự nguy hiểm khác.” Tường Vi nước mắt ầng ậng, hơi dừng lại một chút, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói, “Kỳ thật, thân thẻ người sớm đã hồi phục, thần thiếp mượn cớ tiếp tục trị liệu, mục đích là muốn hút lấy máu tươi trên người của ngài.”
Vi Phong cố ý giả vờ kinh ngạc, “Tại sao vây?”
Lồng mày lá liễu của Tường Vi hơihăn lại, u ám nói: “Nửa năm trước, sư phụ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, không những khiến cho dung mạo bị hủy hoại, mà còn khiến cho độc ma xâm nhập vào cơ thể, đúng lúc mấy tháng trước phát tác, cần phải uống loại máu thuần dương để bào vệ sinh mạng, người đàn ông mà có được loại máu thuần dương đó, không thể là ai khác ngoài hoàng thượng người.”
“Ý của ngươi là.........số máu đó, là trộm về cho Giác Viễn đại sư ăn sao?” Sắc mặt Vi Phong dần chuyển sang âm trầm.
“Ừm. Mà, sư phụ còn nói, có một loại thuốc dẫn, dùng loại hỗn hợp của máu thuần âm cùng với máu thuầndương, có thể tạo thành một loại thần dược trường sinh bất lão.”
“Chủ nhân của người có loại máu thuần âm là ai? Chẳng lẽ là hoàng hậu?” Vi Phong nhanh chóng trở nên kinh hoảng.
“Không, không phải là hoàng hậu nương, là......là tiểu công chúa trong bụng của nàng.”
Lần này, Vi Phong thực sự bị ngẩn ra!
“Hoàng thượng, xin lỗi, xin lỗi...........” Tường Vi lại bắt đầu xin lỗi.
“Ngươi........làm sao mà biết?” Vi Phong mà lắp bắp.
“Sư phụ từng cho ta uống một loại thuốc, tên gọi là Khuy Tâm Phấn, phàm là gặp người nào có được loại máu thuần âm hoặc là thuần dương, thì cái rốn của ta sẽ có phản ứng ngay.” Tường Vi dừng lại nghỉ một lúc, tiếp sau lại giải thích: “Sư phụ đối với ta như với con gái của mình, ta không thể thấy chết không cưứ. Nhưng mà dần dần, hoàng thượng đối với ta yêu thương vạn phần, hoàng hậu nương lại thật lòng đối đãi với ta, do vậy, ta thật sự không nhẫn tâm nhìn thấy hoàng thượng có ngày vong thân do mất máu quá nhiều.”
Nghe tới đây, Vi Phong đại khái hiểu ra toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, rất rõ ràng âm mưu của Giác Viễn, nội tâm đồng thời sản sinh ra rất nhiều những lo buồn âm thầm.
“Hoàng thượng, thần thiếp đáng chết, thần thiếp đáng chết!” Tường Vi gào khóc, tiếp tục dập đầu nhận tội.
Vi Phong âm thầm chăm chú quan sát nàng ta, một hồi lâu, mới nâng đầu nàng ta lên, từ từ lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng ta.
Tường Vi nước mắt lã chã, hối hận không đổi.
Đột nhiên, bàn tay to lớn của Vi Phong đưa tới trên đầu gối của nàng ta, “Đây.........là do bà ta đánh sao?”
Tường Vi ngẩn người, tiếp sau đó gật đầu, “Hai ngày nay, thần thiếp không nhẫn tâm rút máu của hoàng thượng, sư phụ liền nổi trận lôi đình. Nhưng mà, bà ấy lúc đó cỉ đá nhẹ lên đầu gối của thân thiếp, thần thiếp do không chút đề phòng nên đã ngà lăn ra đất, khi quay trở về thì phát hiện là dã sưng thành như vậy.”
“Bà ta dùng lực rất lớn?”
Tường Vi lắc lắc đầu, nặn ra một nụ cười an ủi, “Thần thiếp đã bôi thuốc cao rồi, không sao cả.”
Vi Phong không nói gì, đứng bật dậy.
‘Hoàng thượng-----“
“Sở Quốc lần trước có cống một bình Bạch ngọc cao thượng đẳng, đôi với việc làm tan máu bầm giảm đau rất có cong hiệu, trẫm quay về tẩm cung lấy. “Vi Phong một bên nói, một bên đi long hài.
Tường Vi vội vàng theo xuống giường, một tay kéo chặt lấy khỷu tay của Vi Phong, do cảm động, giọng nói biến thành run rấy, “Hoàng thượng không cần phải như vậy, có được tâm ý náy của hoàng thượng, thần thiếp đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.”
“Người sao lại chạy xuống đây rồi? Chân của ngươi vẫn còn đang bị thương đó.” Vi Phong nghĩ cũng không nghĩ, vòng tay qua eo bế nàng ta lên, dịu dàng nhẹ nhàng từ từ đặt nàng ta lên giường.
Tường Vi nội tâm lại thêm một trận cảm động, vươn tay khóa chặt lấy vòng eo rắn chắc của hắn, yên lặng dựa vào trước ngực hắn.
Vi Phong cứ như vậy đứng thẳng phía trước giường, trên mặt đầy những đám mây âm u mờ mịt, nhưng mà, những điều này Tường Vi đều không nhin thấy.
“Hoàng thượng, tối nay có thể ở lại lâu một chút không, cùng với thần thiếp nói chuyện được không?”
Khóe môi Vi Phong lại lần nữa cong lên, từ từ ngồi xuống bên cạnh giường, “Đương nhiên là đuwocj, nào, ngươi có chuyện gì muốn nói với trẫm?”
Dung nhan đẹp đẽ của Tường Vi nở rộ ra một nụ cười sáng lạn, đôi môi anh đào hơi nhếch lên, giọng nói thỏ thẻ như oanh vàng, bắt đầu nói ra những lời muôn nói trong lòng.
Vi Phong cứ như vậy ‘nhẫn nại’ lắng nghe, thỉnh thoảng bắt thêm vài câu.
Ngọn nến trên chiếc đài nến, càng ngày càng ngắn lại, tiếng nói cũng ngày càng thấp xuống, cho tới khi hoàn toàn biến mất.
Vi Phong thở dài một tiếng, nắn bóp cái đùi tê mỏi, không nhìn lấy Tường Vi thêm một ánh mắt nào nữa, nhanh chóng rời khỏi giường lớn. Lúc đi qua bức bình phòng, thấp giọng gọi một câu. “ra đây đi.”
Một cái bóng đen nhanh như xẹt điện xuất hiện bên cạnh hắn.
“Kế hoạch tối hôm nay tạm dừng.” Vi Phong nhàn nhạt giao phó, phủi ống tay áo một cái, bước ra ngoải cửa.
Dùng ánh mắt tiễn Vi Phong cho tới khi rời đi, cái bóng màu đen mới quay lại phía giường trước, cẩn thận từng chút một đắp chăn cho cái người đang ngủ say sưa trên giường, cuối cùng mới mở cửa sổ đi ra.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Hàn Lăng đôi mắt trong suốt sáng rỡ, chăm chú dán chặt vào viên ngọc dạ minh châu đặt trên chiếc đĩa ngọc, dung nhan xinh đẹp tinh khiết lộ ra vài nét cô đơn và bi thương.
Tia sáng nhàn nhạt và luồng ánh sáng lập lòe, êm dịu và ấm áp như vậy, nhưng mà trái tim của nàng, một chút cũng không thể bình tĩnh.
Nằm trên giường, ngồi trên ghế, cho tới khi đứng ở chỗ này, nàng, vẫn đợi mãi không thấy hắn trở về.
Tay trái theo thói quen ôm lấy bụng, bước thấp bước cao đi ra khỏi tẩm phòng. đầu tiên là bước tới căn phòng bên cạnh, dáng vẻ ngây ngốc, ánh mắt yêu thương cúi đầu chăm chú ngắm nhìn đưa nhỏ đang ngủ ngon lành trên chiếc giường màu xanh lam, rất lâu, mới bước ra ngoài, đi tới đại điện.
Nàng hốt nhiên xuất hiện, khiến cho tên thái giám đang trực ban kinh ngạc một hồi, “Nương nương, muộn như vậy rồi mà người chưa ngủ sao?”
“Hoa công công, bây giờ là giờ gì rồi?”
“Hồi nương nương, mới vừa qua canh ba.”
Canh ba rồi, đã canh ba rồi! Trước nay, hắn mới qua canh hai liền đã trở về, nhưng mà hôm nay, lại muộn lâu như vậy!
Vượt qua Hoa công công, Hàn Lăng bước đi hướng về phía cửa lớn.
Hoa công công vội vàng đuổi theo, “Nương nương.........”
“Bổn cung muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Hoa công công khuôn mặt trắng bêch, lại lần nữa xẹt qua một tia hết sức ngạc nhiên, “Nương nương, để nô tài cùng ngươi đi dạo nhé.”
“Không cần, bổn cung chỉ ở trong khuôn viên này hít thở không khí chút, ngươi.......tiếp tục bận việc của ngươi đi.”
Hoa công công rất rõ ràng tính cách của Hàn Lăng, trong lòng cho dù có lo lắng trăm bề, nhưng cũng lúng búng đồng ý: “Vậy nương nương xin hãy cẩn thận, nô tài sẽ đợi ở đây.”
Nói xong, hắn bước nhanh về phía trước, mở cưa lớn, cung kính đưa Hàn Lăng đi ra.
Duới sự giúp đỡ của Hoa công công, Hàn Lăng cẩn thận từng chút một bước qua bậu cửa cao cao, bước xuống từng bậc từng bậc đá, ở phía trước của vườn hoa phía bên trái dừng lại.
Bầu trời đếm xa xăm cô tịnh, một vầng trăng sáng trong lững lờ treo trên đỉnh đầu, những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng. Trái tim Hàn Lăng vốn rất cô đơn, giờ lại càng tăng thêm vài phần nhớ nhung.
Cùng là bầu trời này, cùng là vầng trăng kia, cùng là những ngôi sao đó, nhưng mà.........
Trong thể kỷ 21, nửa bên kia trái đất là nước Mỹ, còn ở đây, phía đối diện với bàn chân của mình, lại là đâu? Có phải chính là nhà của mình----- ngôi nhà trong thể kỷ 21.
7 năm rồi, đến với cái thế giới cổ đại này đã 7 năm rồi, nhắm mắt, bản thân đã lại là một đại cô nương 20 tuổi, biến thành mẹ của một bé trai bốn tuổi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, rất nhiều sự việc như lại hiện ra trước mắt, hình ảnh rất nhiều người khắc sâu vào trong đầu, đã đau, đã khóc, đã tổn thương, đã cười, đã vui vẻ, đã hạnh phúc......
Sự dại khờ của hắn, tình yêu của hắn, sự chiều chuộng của hắn, nỗi đau của hắn, tất cả, không nghi ngờ gì đều rất hạnh phúc, nhưng mà, hạnh phúc này có thể kéo dài trong bao lâu?
Hắn là hoàng đế, là đối tượng mà rất nhiều phụ nữ ngắm đến như hổ rình mồi, đã lựa chọn là ở chung với hắn, không những phải tiếp nhận thân phận của hắn, còn phải đối diện với các loại vấn đề nữa.
Lần nay, có thể kịp thời dẹp yên Tường Vi, nhưng ai biết được, tương lại còn có bao nhiêu cái Tường Vi nữa xuất hiện?
Bản thân và hắn, thật sự có thẻ cùng nhau tương thân tương ái, cùng dìu dắt nhau đi tới vĩnh viễn?
“Goàoo.......” Trong không gian đột nhiên truyền tới một tiếng chim kêu rõ ràng.
Hàn Lăng đưa tay lene, lau đi giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã làm mơ hồ tầm mắt của nàng, mượn ánh trăng sáng trong, nhìn thấy một con chim đại bàng bay qua trong bầu trời đêm.
Theo dấu chiếc bóng đen đó dần dần bay xa, thậm chí biến mất, nàng quay lại trầm trầm rủ rỉ:
Nhân sinh khắp nơi biết được đâu
Ứng tự phi Hồng (chim nhạn hồng) đạp bùn tuyết
Trên bùn ngẫu nhiên lưu dấu chân
Hồng phi ná phúc kê đông tây
Sự việc tương lai, ai nào biết.
Đình Phái, Đình Phái, ngươi có khỏe không? Bây giờ ngươi đang ở đâu?
Lệ, lại lần nừa tuôn rơi qua hai bên má, hốt nhiên cảm giác thấy hai bên vai bị người nào đó nhẹ nhàng nắm giữ, nàng kinh ngạc vui sướng quay đầu, không kịp suy nghĩ gì hét gọi, “Đình.......”
Không, không phải là Đình Phái, mà là hắn, hắn cuối cùng cũng đã trở về rồi! Trong lòng nàng run lên một cái, đang nghĩ đến việc hắn có nghe thấy lời nói ban nãy của mình, nhưng rất nhanh, trái tim hơi hoảng loạn của nàng chầm chậm bình tĩnh trở lại. Cho dù............nghe thấy thì sao chứ?
“Đã canh ba rồi, sao mà vẫn chưa đi ngủ vây? Còn nữa, sao lại không mặc thêm một chiếc áo khoáng vào.” Vi Phong phá vỡ sự yên lặng trước, đôi mắt đen sâu thẳm, từ sau lúc bốn mắt nhìn nhau, dường như là chưa hề chớp lần nào.
Phát hiện Hàn Lăng không nói, hắn lại ôm lấy nàng lần nữa, ngước đầu nhìn bầu trời sao, “Bầu trời đêm nay, thật đẹp, thật tĩnh mịch.”
“Ừm, ở thế giới của chúng ta, căn bản là không thể ngắm nhìn được một bầu trời trong veo như vậy, ngay cả đến vầng trăng kia, cũng tròn một cách kỳ lạ, sáng một cách kỳ lạ.” Hàn Lăng cuối cùng cũng nói chuyện.
“Muộn như vậy vẫn chưa ngủ, chính là vì ngắm trăng?”
“Ta nhớ cha ta, mẹ ta, em trai ta, và cả những bạn học nữa. 7năm rồi, không biết bọn họ giờ thế nào, thời gian ở đó có giống với thời gian ở đây không? Hoạc là muộn? Hoặc là nhanh!” Những lời này, Hàn Lăng dường như là đang nói với bản thân, bởi vì giọng nói của nàng, thấp tới nỗi không thể nghe thấy được.
Nhưng mà, Vi Phong cũng không phải là người bình thường, dựa vào nội lực thâm hậu của hắn, thì hắn có thể nghe được rất rõ ràng. Cánh tay hắn bỗng nhiên siết mạnh lại.
Cảm giác bị hắn ôm đến phát đau khiến Hàn Lăng giãy giụa nhẹ một cái.
“Lăng Lăng, đêm nay vẫn là không làm gì cả!” Một câu nói nhàn nhạt, ngẳn ngủi, nhưng lại bao hàm một ý nghĩa sâu xa nặng nề.
Hàn Lăng nghe xong, cả người run lên.
“Về muộn, là do trẫm lơ là, là lỗi của trẫm, đó là vì......”
“Phong, ta rất thích vẻ đẹp yên tĩnh này, ta muốn tiếp tục ngắm trăng!” Hàn Lăng chặn lại câu nói của hắn.
Sau một tiếng thở dài, Vi Phong không tiếp tục nói gì nữa, áp nhẹ lên đầu của nàng, để cho nàng dựa vào trước ngực hắn.
Đêm càng khuya, ánh trăng khiến cho chiếc bóng của hai người như hòa quyện vào với nhau.