Một Chú Một Em

Chương 15: Không còn là thư kí




Một hai ngày sau, bộ máy nhân sự trong Sapphire được sàng lọc. Những người không có năng lực hoặc làm việc không hiệu quả bị cân nhắc cho từ chức, nghỉ việc. Đặc biệt, những nội gián từ công ty đối thủ, cụ thể là tai mắt của Vĩ Khang đã hoàn toàn được loại bỏ.

Do Đỗ Linh vừa từ nước ngoài về liền nhận chức chủ tịch nên không tránh khỏi sơ suất trong quá trình điều hành và quản lý nhân viên. Việc kẻ xấu biết đường tìm đến Minh Tuệ là một báo động đỏ để Quân viễn xem lại nội bộ.

Bẵng đi một tuần không có gì đặc biệt. Minh Tuệ và Quân Viễn vẫn miệt mài với công việc của mình, lâu lâu dành ra vài phút để nhớ về những kí ức xưa cũ. Dù đã nhận ra nhau nhưng lại không có tư cách gì để gặp mặt.

Cho đến buổi sáng hôm đó, Minh Tuệ đến công ty. Cô bước vào phòng chủ tịch và thấy Quân Viễn đứng sừng sững, chú cho tay vào túi quần. Chủ tịch thì ngồi trên bàn làm việc, không khí căng thẳng. Ánh mắt của hai người dồn vào mình ở phía cửa. Bỗng cô có dự cảm không lành.

- Cháu lại đây.

Chủ tịch ngoắc nhẹ tay. Minh Tuệ bước đến gần trong vô vàn thắc mắc. Quân Viễn đứng bên cạnh bàn, ánh mắt lạnh tanh pha thêm chút ấm. Mỗi lần nhìn thấy cô gái này là mỗi lần nội tâm chú sống dậy một cảm xúc lạ.

Gương mặt vô cảm của chủ tịch mới là thứ khiến Minh Tuệ sợ. Cô đến bên bàn, chủ tịch lên tiếng:

- Trong một tuần vừa rồi, các đối tác đồng loạt hủy hợp đồng. Những công ty tiềm năng cũng bỏ dở kế hoạch hợp tác.

Đột nhiên chủ tịch nói chuyện này mới mình? Minh Tuệ lén nhìn về phía Quân Viễn. Chú không có gì thay đổi so với lần gặp cô ở nhà hàng. Cuộc hội ngộ chóng vánh đó khiến hình bóng đối phương cứ giày vò trong đầu mà không có lý do nào để đường đường chính chính bên nhau. Ngoài liên kết cấp trên- cấp dưới thì họ còn mối quan hệ nào nữa đâu?

Chủ tịch bỗng đứng dậy, đi vài bước đến trước mặt Minh Tuệ:

- Đối tác chấp nhận bỏ ra một số tiền khổng lồ để bồi thường hợp đồng. Chứng tỏ đã có người ở đằng sau chống đỡ. Sapphire thiệt hại một khoản không hề nhỏ.

Nghe đến đây, cô gái mới giật mình. Chưa kịp nghĩ thì nữ chủ tịch đã nói tiếp:

- Danh sách đối tác và điều khoản giữa hai công ty bị rò rỉ ra ngoài. Minh Tuệ, cháu có biết ai làm không?

Ánh mắt và giọng điệu của chủ tịch như muốn nói rằng người đã biết tất cả, chỉ đang đợi một lời thú nhận từ cô.

Minh Tuệ nhớ đến lần ăn tối với Vĩ Khang, cô lập tức cúi đầu:



- Cháu xin lỗi! Cháu đã nói cho một người lạ mà không biết đó là thông tin mật!

Tên hèn hạ Vĩ Khang cố ý tiếp cận cô là có mục đích. Cô lại ngây thơ không phòng thủ, nghe tin người chú năm xưa là mờ hết lí trí đi theo người ta.

Chủ tịch đáp, giọng nói của người phụ nữ mềm mỏng nhưng không một chút nể tình:

- Biết vậy là tốt. Cô không muốn làm lớn chuyện nên sẽ chờ đơn xin nghỉ việc của cháu.

Xin nghỉ gì chứ, đây là đuổi việc thì có. Minh Tuệ mím môi vì xấu hổ, để vấn đề như vậy xảy ra, cô không còn tư cách để ở lại Sapphire nữa.

- Từ từ đã, vừa nãy chị đâu có nói...

Quân Viễn nói được nửa câu đã vội sửa lại:

- Khụ khụ... ý em là... Minh Tuệ chỉ là vô tình. Có lẽ ta nên cân nhắc lại. Tuần trước công ty vừa lọc nhân viên nên không thể tùy tiện cho nghỉ thêm.

Chủ tịch ngạc nhiên nhìn đứa em của mình. Nói về mức độ nhẫn tâm, Đỗ Linh là một thì Đỗ Quân Viễn là mười. Những lần trước đều thẳng tay loại bỏ người của địch thủ, đối với đàn ông hay phụ nữ đều tàn nhẫn, vậy mà bây giờ lại mềm lòng.

- Viễn, chị rất thích Minh Tuệ, nhưng công tư phân minh, để lại bên cạnh chị thấy nguy hiểm.

- Chị! Minh Tuệ cũng chỉ là bị lừa. Nếu chị cảm thấy nguy hiểm thì hãy để em quản lí.

Trong phòng có ba người thì hết hai người tròn xoe mắt. Quân Viễn hành động theo bản năng, không biết bản thân lộ liễu đến thế. Minh Tuệ đương nhiên không dám nói gì, chỉ cảm nhận được chú ấy đang cố gắng bảo vệ mình.

.

.

.

- Em có chắc là sẽ chịu trách nhiệm? Nếu như sau này xảy ra bất kì rắc rối gì, em gánh nổi không?



- Sẽ không có thêm rắc rối. Em hứa!

Chủ tịch ngồi xuống thở dài, tay bóp hai bên trán, miệng lẩm bẩm

"Cái tính ương bướng không chịu bỏ".

Quân Viễn thấy không khí dịu lại rồi thì quay lưng đi:

- Quyết định vậy nhé. Từ giờ Minh Tuệ sẽ theo em làm việc, chị khỏi lo chuyện rò rỉ thông tin nữa.

Chú ra đến cửa, đứng đó vài giây rồi nhìn cô gái nhỏ:

- Sao còn ở đó? Em không còn là thư kí của chị ấy đâu.

Minh Tuệ vội cúi chào chủ tịch rồi lẽo đẽo theo sau Quân Viễn như một cái đuôi nhỏ.

.

.

.

"Em?"

Người phụ nữ ngồi một mình trong phòng, tay chống lên miệng suy nghĩ. Rốt cuộc hai người đó có mối quan hệ gì? Hẳn Minh Tuệ phải rất đặc biệt. Hiếm khi thấy Quân Viễn vứt bỏ tôn nghiêm để đưa ra một quyết định thiếu lý trí như vậy.

...----------------...

Nếu nói rằng Đỗ Quân Viễn là một người đàn ông bình tĩnh, nghiêm khắc và tàn nhẫn. Thì Minh Tuệ chính là phần thiếu bình tĩnh, thiếu nghiêm khắc và thiếu tàn nhẫn nhất của chú ấy...