Một Chú Một Em

Chương 13: Không liên quan




Đỗ Quân Viễn sốt sắng đi tìm Minh Tuệ. Không biết cô có thể đi đâu trong cái nắng chói chang giữa trưa này. Lỡ như cô bé chui vào một góc nào để khóc thì mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.

Suốt chục phút, đôi chân dài của Quân Viễn rảo khắp các con đường và khu vực xung quanh công ty. Là một tổng giám đốc, chú Viễn dư sức chạy con xe 4 bánh, nhưng lại sợ cô bé đi vào trong một hẻm nào đó, chú đành dùng chính sức mình để tìm.

Quân Viễn cứ đi mãi đến khi bản thân thấy thấm mệt. Chú trở về trước cửa Sapphire đứng thở dốc, một tay chống hông, một tay đưa lên xem đồng hồ. Quá giờ trưa rồi, nếu Minh Tuệ quay trở lại thì chú sẽ dành chút thời gian đưa cô bé đi ăn để dỗ dành.

"Dạ! Tạm biệt chú!"

Giọng của Minh Tuệ thu hút sự chú ý của Quân Viễn. Chú nhìn ra phía lề đường. Cô vừa bước xuống xe của ai đó. Tâm trạng so với lúc sáng có một chút khởi sắc.

Quân Viễn đứng ngay cửa lớn của công ty, đợi cô bé đi tới liền hỏi:

- Đi đâu về vậy?

Minh Tuệ bĩu môi, đi ngang qua mặt Quân Viễn:

- Không liên quan tới chú.

- Không liên quan? Đang giữa giờ làm việc mà bỏ ra ngoài, chú hoàn toàn có quyền đuổi việc em.

Đôi giày trắng của Minh Tuệ khựng lại. Cô khá ngạc nhiên vì tổng giám đốc đột ngột xưng hô "chú-em". Đây là đặc quyền mà cô chỉ dành riêng cho Quân Viễn "thật" của mình. Người này chỉ là "đồ hụt" mà cũng bày đặt bắt chước?

Minh Tuệ quay mặt lại, ánh nhìn xen lẫn một chút bực bội:

- Ai cho chú gọi tôi như vậy?

Quân Viễn nhướn mày:

- Ý em là sao?

- Là vậy đó! Chuyện tôi kéo tay áo chú lúc sáng, chú nghĩ sao cũng được. Cho tôi xin lỗi vì đã thô lỗ. Từ giờ chú cứ thoải mái chửi mắng, tôi sẽ dễ không tổn thương như vậy nữa.

Nói rồi Minh Tuệ đi về phía thang máy. Một mạch bước vào trong bấm nút đóng cửa.

Kể từ khi nghe xong câu nói đó, cả con tim lẫn lý trí của Quân Viễn đều mang một cảm giác lạ lẫm. Chú đứng lặng người nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ phía thang máy.

Tự nhiên... thấy hơi buồn... Chắc là nhóc Mun đã lớn rồi nên tâm tư tình cảm cũng khác đi... nhỉ?

...----------------...

Buổi tối Minh Tuệ vừa trang điểm vừa gọi cho cô bạn thân thông qua chiếc điện thoại đang mở loa trên bàn.



"Ớ? Chuyện tối nay có người hẹn bà đi ăn là thật á?"

- Hí hí. Tất nhiên! Mà người này hơn tui 8 tuổi lận!

"Dữ vậy..."

Minh Tuệ nghiêng mặt nhìn gương để đánh má hồng. Giọng nửa đùa nửa thật:

- Sao? Bà kì thị người già hả?

"Có già lắm đâu. Tui cũng đang mập mờ với một người hơn mình 8 tuổi nè".

- Trời! Ai thế?

"Tui với chú này gặp nhau trong một quán bar chill. Sau khi nghe chuyện tui làm ở Sapphire là ổng đổ cái rầm luôn. Ngày nào cũng nhắn tin cua tui, mà tui đâu có chịu, há há"

Đúng là sức hút của một công ty lớn. Điệu cười của nhỏ bạn lộ rõ vẻ hào hứng khiến Minh Tuệ cười theo:

- Bà khoái ổng lắm rồi chứ gì? Thích gì quấc luôn, sợ gì!

"Nói thì hay lắm. Chừng nào bà với ông chú kia yêu nhau đi rồi tính. Có giỏi thì tối nay tỏ tình đi".

Minh Tuệ nghe xong thì im lặng. Bàn tay đang trang điểm của cô cũng dừng lại. Không biết Quân Viễn có tình cảm gì với mình không mà tỏ tình...

"Alo? Đâu rồi? Có nghe không đấy?"

Cô gái nhỏ giật mình:

- À, ừ. Tui có sợ gì đâu. Tối nay tui tỏ tình cho bà coi luôn!

"Ok! Chốt!"

...----------------...

Tại một nhà hàng Pháp trong khu vực, Minh Tuệ và người chú mới quen cách đây nửa ngày đang ngồi dùng bữa. Màu sắc khăn trải bàn tạo nên hiệu ứng sang trọng. Tiếng nhạc du dương khiến cuộc trò chuyện giữa hai người vô cùng êm đềm.

- Chú thấy bộ đồ hợp với em đó. Đẹp lắm!

Tối nay Minh Tuệ mặc một chiếc đầm màu đen hở vai, nghe đối phương khen thì mỉm cười cảm ơn.

Được một đoạn, người đàn ông lại hỏi tiếp:

- Nghe nói trong Sapphire có người trùng tên với chú hả?



Đến đây, Minh Tuệ dừng cả miệng lẫn tay. Cô cố nuốt miếng thức ăn rồi nói:

- Đúng rồi, tổng giám đốc cũng tên Đỗ Quân Viễn. Mà dạo này chú sao rồi? Đang làm ở công ty nào á?

- Ây da, nói về em trước đi Mun. Hình như em đang làm thư kí chủ tịch?

Không đợi cô bé gật đầu, đối phương đã nói tiếp:

- Công việc có gì thú vị không? Kể chú nghe với.

- Cũng bình thường thôi ạ, chủ yếu là giúp chủ tịch sắp xếp thời gian đi gặp đối tác sao cho không trùng các việc khác.

- Đối tác?

- Mấy công ty lớn ấy ạ. Sapphire chủ yếu kí hợp đồng với bên có tên tuổi.

Bỗng người đàn ông cười phá lên:

- Ha ha thôi, chú không tin đâu. Công nhận Sapphire là công ty lâu đời và có tên tuổi, nhưng làm gì kí được với mấy đối tác mạnh.

- Được mà, đa số là họ tự tìm đến.

- Hmm, vậy à? Có những công ty nào?

.

.

.

Cứ thế, Minh Tuệ và người đàn ông này ăn uống và nói chuyện suốt nửa tiếng. Có đôi lúc cô gái nhỏ thấy không thoải mái, chẳng hiểu sao lồng ngực khó chịu không tả được.

Mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ thì Minh Tuệ hỏi, trong ánh mắt có phần ái ngại:

- Chú có thể... cho em xem lại vết sẹo năm xưa không?

Người đàn ông nhai chậm lại, đưa mắt lên nhìn cô:

- Để lúc khác đi. Chú không muốn nhắc lại chuyện buồn.

Cũng phải, Minh Tuệ không muốn mình trở thành con ruồi phá hoại buổi tối đáng giá này nên chỉ im lặng gật đầu.