Bàn tay của anh đang ôm vai cô đột nhiên dời xuống hông, chuyển người đè cô nằm trên sô pha, ánh mắt nhìn cô sáng quắc: “Thanh Thanh...”
Trên ngón áp út vẫn cảm nhận được sự lành lạnh của chiếc nhẫn truyền tới, Diệp Thanh cảm thấy hơi ngại ngùng quay mặt đi. Hạ Cảnh Đình cúi xuống vùi đầu vào bên cổ của cô hít sâu một hơi, cọ cọ, sau đó đột nhiên đứng dậy bế ngang cả người cô lên.
" Thanh Thanh, anh không thể nhịn thêm được bất cứ phút giây nào nữa rồi. Cho anh, được không? "
Diệp Thanh hoảng sợ lập tức vòng tay ôm lấy cổ anh, khuôn mặt đã đỏ bừng sắp xuất huyết tới nơi. Không lẽ Hạ Cảnh Đình muốn? Nhưng đây là lần đầu tiên của cô…Có điều lần này cô không giãy giụa mà tự nhiên để anh ôm mình về phòng ngủ.
Khi cả người bị đặt lên giường lớn, Hạ Cảnh Đình nhanh tay lột sạch đồ trên người Diệp Thanh. Từ trên cơ thể trắng nõn của cô hôn từ đầu đến cuối, ban đầu cô chỉ rầm rì vài tiếng, anh liền tùy ý trên người cô muốn làm gì thì làm. Mút mạnh nụ hồng đỏ thắm vừa ngậm đã thẳng đứng lên, vừa châm lửa khắp nơi trên người cô. Làn da của cô cực tốt, nơi nào cũng trơn mượt, Hạ Cảnh Đình yêu thích vuốt ve không buông tay, thậm chí có nơi bị chà xát đến nổi lên dấu đỏ.
Cảm giác tê dại trên ng*c khiến cho Diệp Thanh không nhịn được nhẹ nhàng ngâm lên một tiếng nhu mị, nghe được âm thanh này Hạ Cảnh Đình nhất thời khí nóng dâng trào, chỉ cảm thấy dưới bụng như nhóm lên một đóm lửa, bao nhiêu nghẹn uất cũng khiến anh muốn nổ tung lên rồi.
Một tay xoa nắn bờ m*ng khít khao của cô, một tay nắm lấy bộ ng*c trắng nõn. Nụ hôn của anh dần dần xuống tới trên bụng cô. Cảm giác không ngừng truyền vào đại não của Diệp Thanh, toàn thân của cô cũng nóng lên, chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt nóng theo bàn tay di động khắp cơ thể, muốn né ra lại cảm thấy không thoải mái, trong đôi mắt mông lung sương mù: “A, uhm, …khó chịu…khó chịu.”
Hạ Cảnh Đình làm chuyện xấu, vừa hướng đến lỗ tai của cô thổi khí nóng, vừa đem tay lần xuống thăm dò phía dưới cơ thể cô. Nơi nào đó của Diệp Thanh đã bao giờ chịu được sự trêu chọc như vậy, da thịt non mềm bị bàn tay anh chà đạp, điểm mẫn cảm trên cơ thể cũng bị anh nắm giữ, khắp cả người đều đang bị thiêu đốt, cô cảm thấy trong thân thể trống rỗng.
Đầu ngón tay đùa bỡn hai điểm đỏ hồng trên ngực, Hạ Cảnh Đình tách hai đùi của cô ra, đem toàn bộ cơ thể của cô mở rộng, đối với anh đây là một tuyệt tác đối với thị giác, cảnh đẹp trước mắt khiến hô hấp của anh trở nên nặng nhọc khắc thường, trên trán cũng rịn một tầng mồ hôi, nhìn chằm chằm huyệt động nho nhỏ màu hồng thắm, miệng nuốt nước miếng một cái, phần dưới bụng cũng đã sớm ra sức chờ phát động.
Mồ hôi Hạ Cảnh Đình từng giọt từng giọt rơi trên người Diệp Thanh, tựa như có thể đốt cháy cả làn da cô. Anh đỡ hông của cô, động một cái liền đâm thẳng vào.
“Đau…” nước mắt Diệp Thanh liền chảy xuống, thân thể đau đớn như bị xé rách. Cô cố gắng đẩy người trên cơ thể mình ra, liều mạng chui vào trong chăn, giống như làm như vậy có thể làm tan sự đau đớn này.
“Ngoan, Thanh Thanh, ngoan nào.” Hạ Cảnh Đình bị hành động của cô làm cho thiếu chút nữa mất đi lý trí, vội vàng cúi xuống hôn môi của cô, tay cũng dọa quanh điểm mẫn cảm trên người của cô, cố gắng xoa dịu sự đau đớn. Trên mặt cô vẫn còn nước mắt, nhìn thật đáng thương, cho dù nghẹn đến khó chịu, anh cũng không dám làm liều mà động một cái.
Kéo hai bắp đùi trắng nõn bóng loáng của cô, Hạ Cảnh Đình in lên ấn ký trên da thịt non mềm, bàn tay cũng không nhàn rỗi, hai luồng mềm mại bị anh xoa nắn đến biến dạng. Dưới sự vuốt ve của anh, lông mày của Diệp Thanh cuối cùng cũng thả lỏng, thân thể cũng bắt đầu uốn éo, trong miệng cũng thoát ra lời rên rỉ, Hạ Cảnh Đình biết được giai đoạn đau đớn đã qua.
Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Cảnh Đình như thêm bùng cháy, một bên anh ra sức đụng mạnh vào cơ thể cô, lại vừa hôn khắp trên người, bàn tay nắm thật chặt, đè ép hai bờ mông, dùng sức ép cô vào phía anh, dán chặt vào anh không chừa một kẻ hở, thân thể theo tiết tấu của anh mà đông đưa.
“Nói! Nói em yêu anh!” Anh cường thế ra lệnh, phần dưới không ngừng ra vào bên trong cơ thể cơ, một dòng chất lỏng từ trên người cô chảy thẳng, nhỏ giọt đến vũ khí trên người anh, nơi hai người giao hòa.
“Em…yêu anh…”
Ngoài trời màn đêm sâu thẳm, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng rọi, len lỏi qua rèm cửa, bóng dáng hai người trong phòng quấn quýt lấy nhau đầy mê ly…
….
Sáng ngày hôm sau, nắng ấm lọt qua khe cửa chiếu vào căn phòng, trên giường lớn mềm mại chỉ thấy hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lộ ra đặt trên mặt chăn. Người nằm trên giường hơi động đậy, chăn đắp trên người hơi trượt xuống, lộ ra phần cổ đầy vết đỏ hồng, mắt hơi hé mở, cánh tay theo bản năng quơ quơ về phía chiếc tủ cạnh đầu giường mò tìm điện thoại.
Trong phòng được bật điều hòa, có lẽ cảm thấy hơi lạnh, cô vừa mò thấy điện thoại lập tức chui lại cả người vào trong ổ chăn.
Tinh thần của Diệp Thanh chấn động, cả người lại cảm thấy hơi không thoải mái, một tay xoa xoa eo. Cô cảm thấy Hạ Cảnh Đình thật là không biết chữ ‘kiềm chế’ viết như thế nào, sao sức lực tràn trề như vậy không biết!
Sau khi rời khỏi giường, đánh răng, rửa mặt xong liền định đi xuống lầu. Vừa ra khỏi phòng liền đụng mặt người nào đó từ trong phòng tập thể thao ở lầu hai đi ra, trên cổ còn vắt một cái khăn lông, mồ hôi trên người đọng từng giọt từng giọt, trên cánh tay hiện rõ phần cơ bắp. Anh vừa cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán vừa đi tới phía cô.
Nhìn thấy hắn, Diệp Thanh lập tức nhanh chân chạy một mạch xuống lầu. Thấy vậy, Hạ Cảnh Đình chỉ có thể đứng trên đầu cầu thang lầu hai nhìn xuống hình bóng nhỏ nhắn chạy như bay ở bên dưới, cười khẽ một tiếng hỏi: “Em chạy nhanh như vậy làm gì?”
Diệp Thanh nhanh chóng xuống tới lầu một, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lên, mang theo ánh mắt căm giận trừng anh một cái: “Anh thử nói xem là vì sao!”
Một tay anh đặt trên lan can, cúi đầu nhìn bóng dáng nhỏ bé chạy tọt vào trong bếp, không nhịn được lại khẽ bật cười một tiếng, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Tên hồ ly ma mãnh, mới cầu hôn cô xong cũng không đợi tới đêm động phòng sau đám cưới đi, này là gấp gáp đến không nhịn nổi nữa mà chiếm sạch cô luôn.