Mối Nguy Khi Sống Một Mình

Chương 11




11.

Tôi lập tức từ công ty quay lại bệnh viện, chạy một mạch từ cổng lên tới phòng bệnh.

Nhưng ngay khi thấy cảnh tượng trong đó, tôi liền dừng lại, mẹ vẫn nằm yên tĩnh trên giường, còn Hoàng Tề Phong đang ở bên cạnh lau tay cho bà ấy.

Bây giờ tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm, vịn vào khung cửa thở hổn hển, anh ta để ý thấy động tĩnh tôi, đứng dậy bước tới: “ Sao rồi?”

Tôi nặn ra một nụ cười: “Không sao.”

Sau đó tôi vẫn làm mọi việc như bình thường.

Tôi cố gắng hết sức không để anh ta nhận ra rằng có điều gì không ổn ở tôi.

Chỉ có như vậy, tôi mới có thể tìm ra được sơ hở.

Mặc dù theo như bác sĩ nói - bệnh tâm thần phân liệt, thì những gì xảy ra ở công ty hôm nay cũng có thể chỉ là ảo giác của tôi.

Nhưng, tôi càng thấy bản thân chẳng có vấn đề gì cả.

Điều khiến tôi khó hiểu nhất bây giờ là tại sao lại xuất hiện hai “tôi” cùng một lúc.

Nhận thức của tôi có thể bị đánh lừa, nhưng bảng chấm công thì không, có lẽ đã đến lúc phải về quê một chuyến rồi.

Nhưng tôi không thể để anh ta đi cùng mình, cũng không thể để anh ta bên cạnh mẹ được…

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi gọi điện thoại cho cô, muốn mời cô ấy tới chăm sóc mẹ tôi một khoảng thời gian.

Quê tôi không gần thành phố này lắm, ngồi máy bay phải mất hai tiếng đồng hồ.

Cô tôi không trực tiếp từ chối, nhưng ý tứ trong lời nói cũng khá rõ ràng.

Cuối cùng, tôi dùng 5,000 tệ coi như thù lao, bà ấy mới đồng ý đến giúp tôi chăm sóc mẹ, tôi còn dặn thêm: “ Cô ơi, chuyện tiền bạc cô đừng nói với Hoàng Tề Phong, nếu để anh ấy biết, chắc chắn sẽ cãi nhau với cháu.”



“Hiểu rồi, cô tự có tính toán.”

Suy cho cùng thì nam nữ không giống nhau, bà ấy cũng không hề nghi ngờ tại sao tôi lại không muốn để cho Hoàng Tề Phong trông nom.

Trước khi cô đến, tôi với bà ấy đã thống nhất với nhau hết lần này đến lần khác về cách nói - chỉ là đến thăm mẹ tôi mà thôi.

Trong thời gian này, tôi đã liên lạc với viên cảnh sát ở Cục cảnh sát trước kia - Chu Luật.

“Cảnh sát Chu, có thể làm phiền anh chút chuyện được không?”

“Cô nói đi.”

“Anh có thể tới bệnh viện và đưa tôi đi được không? Chỉ cần nói là có vụ án cần sự hợp tác của tôi là được.”

Anh ấy bỗng nhiên cười: “Làm sao? Thích chạy đến Cục cảnh sát lắm à?”

Tôi nói rõ những chuyện gần đây đã xảy với tôi cho anh ấy nghe, trong lòng tôi, anh là một cảnh sát tốt, chí ít thì anh đã cứu mạng mẹ tôi.

Nghe xong cả nửa ngày rồi, anh ấy vẫn không nói gì.

“Cảnh sát?”

“Đây là lạm dụng chức quyền, tôi không thể giúp được.”

Tôi có chút thất vọng: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi.”

“Nhưng tôi có thể cùng cô về quê, nếu đúng thật như lời cô nói, vậy thì rất có thể ‘cô’ còn lại là do người khác cải trang.”

Đúng nhỉ! Cải trang!

Tôi bỗng cảm thấy vui buồn lẫn lộn, như vậy có thể giải thích được tại sao lại có hai “tôi” cùng một lúc rồi.

Tôi và anh ấy hẹn nhau, đúng vào ngày cô tôi đến, Chu Luật cũng đến phòng bệnh rất đúng giờ.

Anh mặc cảnh phục, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị: “Đi cùng tôi một chuyến.”

Hoàng Tề Phong ở một bên lập tức lên tiếng: “Cô ấy bị làm sao vậy?”

Chu Luật liếc Hoàng Tề Phong một lượt từ trên xuống dưới: “Tạm thời không tiện thông báo.”

Hoàng Tề Phong không nói gì nữa, quay sang an ủi tôi: “Đi đi, đừng sợ.”

Cái câu “đừng sợ” này khiến tôi suýt chút nữa không kìm được mà bật cười.

Tôi nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”

Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi không nhịn cười nổi nữa: “Không phải anh nói không thể lạm dụng chức quyền sao?”

Anh cũng cười: “ Cái này mà tính là lạm dụng chức quyền sao? Chỉ là tìm cô đi xa một chuyến thôi.”

Chu Luật đến cục cảnh sát nộp đơn xin pháp lệnh điều tra, sau đó về nhà thay thường phục, rồi chúng tôi mới bắt taxi đến sân bay.



Máy bay hạ cánh lúc hai giờ chiều.

Tôi dựa theo vị trí mà cô nói, đã tìm thấy bia mộ của bố.

Khi nhìn thấy ảnh bố trên bia mộ, tôi thật sự chế.t tâm.

Tôi đứng trước bia mộ của bố nói chuyện rất lâu, tôi thậm chí còn không được nhìn thấy ông ấy lần cuối.

Nhưng sau khi bi thương xong, tôi phải điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Bởi vì lúc này còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ tôi đến giải quyết.

Chu Luật đưa tôi đến cục cảnh sát địa phương.

“Sao lại tới cục cảnh sát?”

“Cô cảm thấy hắn ta sẽ để lại quân cờ này ở đâu?”

Tôi bỗng chốc không phản ứng lại được với những gì anh ấy nói.

Bởi vì thân phận cảnh sát của mình, cảnh sát địa phương rất hợp tác với anh.

Anh đã tra tất cả các vụ án sau tháng ba năm nay của nơi đây.

Không có mấy vụ án xảy ra ở địa phương nhỏ bé này, án mạ.ng lại càng ít hơn.

Sau tháng ba chỉ có 2 vụ.

Một vụ nạn nhân là nữ, một vụ là nam.

Thậm chí còn không cần thu hẹp phạm vi mà chỉ cần trực tiếp khoanh vùng đối tượng.

Chu Luật nhờ cảnh sát địa phương xem lại hồ sơ vụ án nạn nhân nữ bị sá.t hạ.i vào lúc bấy giờ.

Tên nạn nhân là Vương Tư Thiền, sau khi bị sá.t hạ.i, th.i thể của cô ấy bị vứt bên cạnh đống cỏ khô.

Mặc dù chưa từng gặp qua cô ấy ngoài đời, nhưng hình dáng của người trên ảnh và tôi thực sự rất giống nhau.

Chu Luật: “Cô nói không biết Hoàng Tề Phong lấy đâu ra ảnh cưới của hai người đúng không?”

“Đúng vậy, sao thế?”

“Kêu hắn gửi một tấm ảnh qua đi.”

Tôi không hiểu mưu tính của anh ấy, nhưng vẫn nhắn hỏi Hoàng Tề Phong.

“Gửi cho tôi một tấm ảnh cưới của chúng ta được không?”

Hắn ta vô cùng thận trọng, không gửi ngay.

“Làm gì vậy?”



Tôi ngoảnh lại nhìn về phía Chu Luật: “Anh ta hỏi tôi để làm gì, nên trả lời sao đây?”

Chu Luật vươn tay về phía tôi, tôi tự nhiên đưa điện thoại cho anh ấy.

“Nhớ anh rồi, ở trong đồn cảnh sát có chút đáng sợ, muốn nhìn ảnh cưới của chúng ta cho bớt sợ đó mà.”

Bên kia không nói gì nữa, nhưng không ngờ những lời ấy lại có tác dụng, một lúc sau bức ảnh được gửi đến.

Chu Luật nhìn vào bức ảnh mà hắn ta gửi tới với bức ảnh của Vương Tư Thiền trong hồ sơ, rồi lại nhìn tôi.

Anh ấy cứ nhìn đi nhìn lại như vậy khoảng hai ba phút.

Tôi thấy lông mày anh càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Thế nào rồi?”

Anh ấy trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Cô đúng rồi.”

“Sao cơ?”

“Người trên bức ảnh cưới này, là Vương Tư Thiền cải trang.”

!!!

Chu Luật chỉ vào cổ của “tôi” trong ảnh cưới.

“Ở đây có nốt ruồi.” Sau đó anh chỉ vào ảnh của Vương Tư Thiền, “Giống hệt vị trí của nốt trên cổ cô ta.”

Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh.

Quả nhiên trở về quê cùng Chu Luật là lựa chọn sáng suốt, nếu chỉ dựa vào tôi khả năng sẽ chẳng tra được gì cả.

“Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Quay về bắt người.”