Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 62: Nuôi Trẻ Nhỏ Thực Sự Rất Tốn Kém!




Editor: Anh Nguyễn

Sau khi Cao Ngạn Thần nói câu này, người đàn ông ngồi sau quầy từ từ ngẩng đầu lên.

Người đàn ông tuấn tú, đường nét lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt lạnh lẽo, lông mày sắc bén quét nhẹ, sát ý vô hình xẹt qua trên mặt, khiến Cao Ngạn Thần dựng thẳng người, đột nhiên một luồng khí lạnh lẽo sượt qua gáy cậu.

Cậu còn nhỏ đã được các bậc tiền bối nuông chiều, cho nên bây giờ tính cách cậu trở thành một người phách lối.

Cho dù đối mặt với một tên sát nhân hung ác, cậu cũng không sợ hãi chút nào, nhưng không biết tại sao, người trước mặt lại cho cậu cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.

Người này hoàn toàn không giống như mọi người thường gọi: Tiểu Bạch Kiểm.

Ngay trong khi Cao Ngạn Thần nghĩ đến điều này, thì hắn đã nhìn thấy tầm mắt của người đàn ông lướt qua mái tóc đỏ của mình, lập tức vẻ lạnh lùng nhạt đi một chút, sau khi áp lực được giảm bớt, cậu mới cảm thấy hô hấp của mình cuối cùng cũng thông suốt.

Sau đó, người đàn ông lạnh lùng mở miệng: “Cô ấy có biết cậu tìm tôi không?”

Cao Ngạn Thần ngẩn người, từ trước đến nay cậu vốn tự xưng hùng xưng bá, giờ phút này lại giống như gặp phải đối thủ, không dám không trả lời: “Không biết.”

Hướng Hoài cầm thẻ ngân hàng đập xuống, gõ ngón tay trắng lạnh lẽo trên bàn mấy cái: “Cậu nên hỏi cô ấy trước đã.”

Cao Ngạn Thần ưỡn ngực.

Cho đến lúc này, cậu mới nhận ra rằng mình đã tính toán thật sai lầm.

Có yêu hay không yêu, yêu ai, đều là quyền tự do của Tiết Tịch, cậu không có quyền can thiệp, nhất là người đàn ông trước mặt, nhất định không đơn giản...
Loading...

Nhưng Cao Ngạn Thần không muốn tỏ ra yếu đuối, làm mất mặt Tiết Tịch, cậu thẳng cổ mở miệng: “Bất kể thế nào, nếu anh dám bắt nạt Tiết Tịch, thì tôi...”

Nói đến đây, dừng một lát, đổi giọng: “Hội Liệt Diễm chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Vẻ mặt của Hướng Hoài đanh lại, hắn nhìn Cao Ngạn Thần một lúc lâu, rồi mới từ từ thu lại ánh mắt: “Cậu có thể đi được rồi.”

Cao Ngạn Thần rời khỏi cửa hàng tạp hóa, bị một luồng gió lạnh bên ngoài thổi qua, cậu mới chợt nhận ra, là tự cậu muốn đi, dựa vào cái gì mà anh ta lại nói như thể cho phép cậu được đi?

Nhưng bây giờ lại lao vào, cũng không được... Bỏ đi, lần sau nói tiếp.

Trong cửa hàng tạp hóa.

Hướng Hoài nhìn chằm chằm bóng lưng Cao Ngạn Thần, vẻ mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Lục Siêu bên cạnh cố hết sức giảm bớt sự tồn tại, rụt vai lại, sợ tới mức không dám thở ra tiếng, im lặng chờ hai phút đồng hồ, Hướng Hoài mới “Phì” một cái, tủm tỉm cười.

Lục Siêu ngớ người, Lão đại tức giận tới mức ngớ ngẩn luôn rồi sao?

Vừa nghĩ, chợt nghe thấy Lão đại nhẹ giọng nói: “Có vẻ người bạn nhỏ rất được hoan nghênh.”

Lục Siêu: “...”

Thực sự muốn biến thành không khí phải làm sao.

Ánh mắt rơi vào thẻ ngân hàng trong tay Hướng Hoài, cuối cùng tìm được cơ hội nói: “Lão đại, hay là, em giúp anh gửi thẻ lại cho Lão Cao?”

“Không cần.” Hướng Hoài liếc nhìn thẻ ngân hàng: “Nuôi trẻ nhỏ thật sự rất tốn kém.”

“...”

“Nhưng anh có thể nói với Tiểu Cao, rằng nuông chiều đứa trẻ cũng cần có mức độ.”

“...”

Lục Siêu âm thầm cầu nguyện cho tiền tiêu vặt của Cao Ngạn Thần.

-

Dù sao cảnh sát cũng phải mất một khoảng thời gian để lập biên bản, vì vậy khi Tiết Tịch bước vào lớp, đã bị muộn giờ.

Tiết học đầu tiên là của lão Lưu, biết thái độ học tập của Tiết Tịch, cho nên cũng không nói gì, xua tay cho cô vào lớp.

Sau khi tan học, lão Lưu không vội vàng chạy ra ngoài, mà nhìn Tiết Tịch, như thể sợ cô bị ảnh hưởng đến điểm số của mình, ông cười nói: “Bạn học Tiết Tịch, lần này thầy không thể giành được giải nhất nữa đâu!”

Giọng điệu giễu cợt, khiến cả lớp đều thả lỏng theo.

Lão Lưu cười nói tiếp: “Đời người ai cũng có sai lầm, không sao đâu, đây chỉ là giải quốc gia, kỳ thi thật sự là vào tháng mười một, chỉ cần em đạt giải nhất cấp tỉnh là có thể tham gia Olympic Toán CMO Trung Quốc. Đó mới là điều quan trọng nhất! Các sinh viên được cử đi từ Đại học Hoa Hạ và Hoa Trung đều được chọn từ đó ra.”

Tần Sảng cũng vội vàng nhìn lại: “Chị Tịch, mọi người đều biết chị bị trễ nửa tiếng, cho nên thi trượt cũng không sao đâu!”

Sau khi Tần Sảng nói xong, lại xem WeChat, nhìn thoáng tin tức trong hội Liệt Diễm, rồi tiếp tục an ủi: “Hơn nữa, đạt giải nhất tỉnh đã là quá tuyệt vời rồi, chị xem trường chúng ta không có mấy người đi thi Olympic, có thể đạt được giải nhất cũng rất ít.”

Lớp trưởng môn Toán, Chu Chấn, vuốt ve cặp kính nặng trĩu, và nói: “Đúng vậy, bạn học Tiết Tịch, bạn đã rất lợi hại rồi!”

Mọi người thi nhau cùng an ủi cô.

Ngay trong lúc này, một giọng nói không mấy thân thiện truyền đến: “Nhưng mà có khi, giải nhất của tỉnh cũng chưa chắc đã được đâu!”

“...”

Lớp học đột nhiên trở nên yên lặng, mọi người đều nhìn vào người nói – Tiết Dao. Cô ta cố nặn ra một nụ cười, nói một cách giả tạo: “Tôi chỉ lo lắng thôi, dù sao thì chuyện đó đã xảy ra, tâm lý của chị ấy cũng bị ảnh hưởng. Bài kiểm tra chỉ có tám mươi phút, khi chị ấy bước vào lớp chỉ còn năm mươi phút, đề thi đầu tiên nhiều đến mức hầu hết mọi người đều không thể hoàn thành, lại còn bị chậm trễ, trong bài kiểm tra thứ hai, có bốn câu hỏi lớn, chỉ viết sai một câu thì sẽ không còn cơ hội nào nữa. Suy cho cùng, để đoạt được giải nhất của tỉnh cũng cần khoảng 200 điểm.”

Tất cả mọi người đều ngừng bàn tán, chỉ có Tần Sảng chế nhạo: “Chị Tịch nhắm mắt cũng có thể đạt 200 điểm trong bài kiểm tra! Cậu đừng có ở đây mà nói châm chọc, ai mà không biết, trong lòng cậu có khi còn mong đợi chị Tịch làm bài thi không tốt ấy chứ!”

Sắc mặt Tiết Dao trở nên cứng ngắc, thấy Phạm Hãn nhìn qua, bối rối hai hốc mắt đỏ hoe: “Tôi chỉ lo lắng cho chị họ của mình, sao cậu lại đổ oan cho tôi vậy chứ?”

Cô ta cúi đầu lau nước mắt.

Phạm Hãn cau mày nói: “Tần Sảng, Tiết Dao cũng là có ý tốt, sao cậu lại nói theo hướng xấu như vậy?”

“Tốt bụng? Tôi khinh! Nếu Tiết Dao tốt bụng, tôi sẽ tháo đầu xuống cho cậu đá! Chỉ cần người không mù cũng có thể biết được cô ta đang ghen tị với chị Tịch! Hồ ly tinh ngàn năm, lại còn muốn ở trước mặt chúng tôi giở trò uốn éo?”

Tiết Tịch nghe xong muốn bật cười, Tiểu Nhiều Chuyện chửi người, thực sự rất lợi hại.

Tiết Dao đỏ mặt, cúi đầu bắt đầu khóc: “Tôi, tôi thật sự vì muốn tốt cho chị họ, tôi sợ chị ấy quá kiêu ngạo, nếu như không được giải nhất...”

Phạm Hãn nghe thấy câu này, ngay lập tức cau mày: “Cho dù Tiết Dao không giỏi bằng Tiết Tịch về toán học, thì cô ấy cũng là người giỏi nhất trong số những người cùng lứa tuổi, lại có thể chơi dương cầm rất tốt, cô ấy còn suýt chút nữa trở thành đệ tử của Chu Thuyền, cô ấy vốn dĩ đã là thần đồng, có gì mà phải ghen tị? Hơn nữa, kết quả còn chưa công bố, các cậu cũng đừng quá kiêu ngạo!”

Tần Sảng không nói nhiều: “Vậy một tiếng sau gặp lại.”

Lão Lưu muốn khuyên nhủ gì đó, nhưng chuông báo tiết học thứ hai đã vang lên, ông chỉ có thể rời khỏi lớp, vừa trở lại phòng làm việc, điện thoại cố định trong phòng đã vang lên.

Ông bước tới trả lời thì nghe người kia nói: “Xin chào, cho hỏi đây là tổ chuyên toán của trường trung học quốc tế Tân Thành phải không?”

Lão Lưu gật đầu: “Đúng vậy, ngài là...”

Bên kia nói cái gì đó, Lão Lưu lập tức sửng sốt, trên mặt lộ đầy vẻ kinh ngạc!