Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm

Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm - Chương 64: Đồ Bổ




"Anh, anh ơi..." Nguyễn Đường nghe thấy vội vàng quay đầu nhìn, chạm ngay vào tầm nhìn là một đôi mắt nâu sáng long lanh.

Anh đưa tay nắm chặt lấy đôi tay gầy gò nhỏ xíu của thằng bé, nén lại cái cảm giác đắng chát nơi cổ họng, trên môi vẫn nở nụ cười hiền dịu, "Anh đây."

Đôi mắt thằng bé như sáng lên mấy phần, hai lúm đồng tiền nhỏ xíu hiện lên hai bên má, ngón tay đứa nhỏ run run, đến khi cảm nhận được có một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng chạm đến mới hài lòng im lặng. Đôi mắt ướt nhẹp dõi theo anh, lông mày hơi rậm khẽ nhăn lại, như một chú cún nhỏ đang cầu xin:

"Anh ơi anh đừng đi nữa..."

"Anh không đi, anh ở đây với Tiểu Vũ." Nguyễn Đường đưa tay lên nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Vũ, dịu dàng nói.

Kỳ thực thằng nhỏ rất muốn nói thêm vài câu nữa với anh trai, nhưng cơ thể yếu quá rồi, chỉ mới nói được mấy câu mà đã hơi hơi khó thở, mí mắt cũng nặng dần.

"Dạ..." Nguyễn Vũ từ từ nhắm mắt lại.

Thấy gương mặt nhợt nhạt của em trai, trong lòng Nguyễn Đường đầy đau xót, anh mở quang não lên tinh võng định mua hàng. Chuyển địa điểm sang hành tinh số mười chín là thấy số thực phẩm giảm xuống còn một nửa, cái có thể mua hầu hết là những thứ dự trữ được lâu, hẳn là ở đây không có khu vực chuyên dùng để nuôi trồng, chỉ có kho dự trữ hàng hóa, chuyên nhập từ tinh cầu bên cạnh sang.

Nguyễn Đường định mua ít nguyên liệu làm canh bổ cho Nguyễn Vũ. Tình huống của thằng bé so với lúc anh mới tỉnh dậy tệ hơn nhiều, nhưng mà nếu đứa nhỏ uống dịch dinh dưỡng được thì chắc là uống canh cũng được, mùi vị của canh chắc chắn ăn đứt mấy thứ dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo kia, thằng nhỏ từ bé đã sống trong bệnh viện, sợ là ngay cả mùi vị của nguyên liệu tự nhiên như thế nào cũng không biết.

Bởi chuyển hóa gen không trọn vẹn, nên dịch dinh dưỡng không hoàn toàn phù hợp với Nguyễn Vũ, nhiều nhất là duy trì sự sống cho Nguyễn Vũ, mà những nguyên tố có trong nguyên liệu thiên nhiên lại rất có lợi cho cơ thể của thằng bé.

May mà chất lượng gà vịt thịt cá để trong tủ lạnh vẫn còn khá tốt, trong khu mua sắm còn rất nhiều, cho nên anh mua hai con gà cùng ít khoai tây, thêm gia vị bát đũa nồi niêu các kiểu, chuyển thẳng đến khu nhà họ sống. Anh chuẩn bị hầm canh gà cho thằng nhỏ, làm thêm cho Hạ Vân Sâm và Vương Khôn gà dầu hành cùng khoai tây xào cay, coi như là đáp lễ lại công sức họ vất vả vì mình.

Có điều Nguyễn Đường vừa định đứng lên thì cảm thấy vạt áo mình bị kéo, anh cúi đầu kiểm tra thì phát hiện có hai ngón tay nhỏ gầy đang kéo nhẹ góc áo anh, như là lo anh sẽ đi mất, khiến anh càng cảm thấy đau lòng hơn.

Hạ Vân Sâm ở ngoài phòng bệnh thấy anh đứng lên rồi lại không ra bèn mở quang não nhắn cho Nguyễn Đường một tin.

[Hạ Vân Sâm: Sao thế?]

[Nguyễn Đường: Thằng bé vừa tỉnh, nói được mấy câu là lại ngủ mất, tôi đặt mua ít nguyên liệu nấu ăn trên tinh võng, định bụng nấu canh bồi bổ, nhưng mà góc áo lại bị thằng bé kéo lấy.]

[Hạ Vân Sâm: Tôi vào trông thay cậu, có tôi ở đây rồi cậu có thể yên tâm.]

[Nguyễn Đường: Nhưng phòng này chỉ có người thân mới có thể vào...]

Phòng không trọng lực cũng biểu thị cho việc người nằm trong đó mang bệnh nặng, cũng chỉ cho phép người nhà thăm hỏi.

[Hạ Vân Sâm: Tôi có cách.]

Nếu Hạ Vân Sâm nói có cách thì đương nhiên là Nguyễn Đường sẽ tin, vì vậy anh cũng ngồi lại yên tâm chờ đợi.

Chẳng mấy chốc, cửa phòng bệnh mở ra, trước ngực Hạ Vân Sâm kẹp một bảng tên cho phép chăm nom mà bác sĩ Đường đưa cho, đường đường chính chính bước vào.

"Tôi muốn kiện bà ta." Khi Hạ Vân Sâm đi đến bên cạnh anh, Nguyễn Đường đột ngột nói.

"Thế thì kiện thôi, tôi sẽ liên hệ với luật sư Chu làm đơn khởi tố." Tuy Nguyễn Đường nói câu không đầu không cuối như vậy, nhưng Hạ Vân Sâm vẫn có thể hoàn toàn hiểu ý.

"Tôi muốn có quyền nuôi Nguyễn Vũ, còn muốn cắt đứt quan hệ với bà ta." Bàn tay Nguyễn Đường siết lại thành nắm đấm.

"Được, giao cho tôi." Hạ Vân Sâm trả lời khẳng định,

Người phụ nữ kia căn bản không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cũng không xứng làm mẹ của họ.

"Cảm ơn."

"Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như thế."

Nguyễn Đường cười nhẹ với hắn, ánh mắt dừng lại chỗ bảng tên kẹp trên ngực Hạ Vân Sâm, tò mò hỏi, "Anh làm cách nào vậy?"

Hạ Vân Sâm chỉ mím môi, không trả lời, chỉ nói: "Để tôi trông cho."

Nguyễn Đường cũng không gặng hỏi nữa, khẽ gật đầu.

Hạ Vân Sâm nhẹ nhàng rút áo Nguyễn Đường khỏi tay đứa trẻ, sau đó thay bằng vạt áo của mình, đổi chỗ với Nguyễn Đường, ngồi cạnh trông thằng bé đáng thương này.

"Anh Sâm, Tiểu Vũ đành nhờ anh vậy, nếu có việc thì gọi tôi ngay nhé."

"Được."

Nguyễn Đường rời khỏi phòng bệnh, Vương Khôn đứng ngoài bước nhanh đến, "Nguyễn tiên sinh, tôi đưa cậu đi."

"Cảm ơn." Nguyễn Đường cũng không khách sáo, đi cùng Vương Khôn ra khỏi bệnh viện.

Nữ y tá lúc trước thấy Nguyễn Đường đi mất bèn chạy đến hỏi: "Nguyễn tiên sinh, anh định đâu vậy?"

Nguyễn Đường thấy đôi mắt ánh lên sự lo lắng của nữ y tá, biết cô lo mình cũng như Thái Hân, đưa tiền xong mất dạng nên mới đến hỏi, anh bèn giải thích: "Tôi về nấu cơm, tiện làm canh cho Tiểu Vũ, sẽ quay lại nhanh thôi."

"Nấu cơm? Làm canh?" Nữ y tá nghi ngờ hỏi, "Ý anh là về nấu đồ bằng nguyên liệu thiên nhiên sao?"

"Phải rồi."

"Anh là đầu bếp ư?" Tuy hành tinh số mười chín khá là xa xôi, nhưng nếu nơi đây có bán nguyên liệu thiên nhiên thì cũng đồng nghĩa với việc người dân từng ăn đồ ăn làm từ loại nguyên liệu này rồi, cho nên cũng biết loại nghề nghiệp gọi là đầu bếp.

"Cũng có thể coi là vậy." Nguyễn Đường cười nói.

"Vậy cũng tốt, anh đi nhanh về nhanh." Hiển nhiên nữ y tá cũng không quá tin tưởng vào khả năng nấu ăn của Nguyễn Đường, cô chỉ hi vọng Nguyễn Đường có thể quay về trước khi Nguyễn Vũ tỉnh lại.

"Tôi biết rồi."

Vương Khôn lái xe đưa Nguyễn Đường về khu nhà bọn họ thuê, vừa hay thấy người máy giao hàng đứng chờ ngoài cửa, bên chân có một thùng hàng khá lớn.

Nguyễn Đường nhận đồ xong bèn để Vương Khôn chuyển đồ vào trong giúp mình.

Nhà này mới xây được mấy năm nên trong nhà vẫn có bếp. Nguyễn Đường bày biện đồ đạc trong thùng chuyển phát ra, chẳng mấy chốc đã làm đầy nửa gian bếp.

Nếu muốn nấu cơm thì cũng phải nghĩ luôn đến chuyện livestream. Bởi em trai đang bị bệnh, nên thật sự thì Nguyễn Đường cũng chẳng có mấy tâm trạng để mà phát trực tiếp. Bởi vậy anh đăng lên một bài viết, báo cho khán giả rằng chuyện chỗ mình vẫn chưa giải quyết xong, lại xin nghỉ thêm một ngày.

Khán giả vô cùng thông cảm bày tỏ bản thân cũng hiểu, dồn dập bình luận rằng anh hãy nghỉ ngơi, tự chăm sóc mình thật tốt, điều này làm anh càng cảm thấy đau lòng.

Bởi vì phải mau quay lại nên anh nhanh chóng nấu cơm trước, sau đó nhanh chân nhanh tay xử lý nguyên liệu làm thức ăn,

Vương Khôn đang ngồi ngoài phòng khách điều tra tư liệu bằng quang não thì ngửi thấy mùi thơm bay ra từ phòng bếp, không nhịn nổi nuốt nước bọt. Chú xuất ngũ lâu rồi, mải làm ăn cùng anh em đồng đội nên cũng không có mấy thời gian xem livestream. Cho nên dù biết Nguyễn Đường là streamer ẩm thực, còn đạt được danh hiệu đầu bếp bốn sao, nhưng cũng không có quá nhiều ấn tượng, mãi đến khi ngửi được hương thơm hấp dẫn này, chú mới ý thức được khả năng nấu ăn của Nguyễn Đường tuyệt đỉnh đến mức nào.

"Chú Khôn, chú bận cả ngày rồi thì hẳn là đang đói phải không ạ? Cháu chuẩn bị trước đồ ăn cho chú nhé, canh gà thì vẫn phải hầm thêm chút nữa." Thấy Vương Khôn đứng ở cửa phòng bếp, Nguyễn Đường bèn nói.

"Được..." Đắm chìm trong hương thơm ngào ngạt khó thể cưỡng, quả thực là Vương Khôn không thể buông ra câu chối từ.

Đợi đến khi phản ứng lại chú đã ngồi ngay ngắn nơi bàn ăn và trước mặt là hai món ăn và một bát cơm. Một món trong đó là gà dầu hành, hành thái xanh biếc xối xuống thịt cùng dầu nóng, vị non mềm, mùi hành tung bay khắp nơi. Một món khác nữa là khoai tây chua cay, dù bình thường thôi nhưng khoai tây chua cay giòn giòn, rất kích thích vị giác, thích hợp để ăn với cơm. Cơm nấu bằng nồi cơm điện có hạt rất tròn, to và đều, độ mềm vừa phải. Ăn một miếng cơm, ngon đến mức không dừng miệng được, vô thức ăn sạch sẽ đồ ăn.

"Xin lỗi... Bị tôi ăn sạch rồi..." Sau khi ăn uống no đủ xong, Vương Khôn mới ý thức được không ổn.

"Không sao, vốn là làm riêng cho chú mà, cháu chuẩn bị cho anh Sâm phần khác rồi." Nguyễn Đường chỉ vào hộp bảo quản trên bàn, "Chú Khôn ăn no chưa? Có muốn ăn thêm nữa không?"

"Không không không, không cần." Vương Khôn đỏ mặt liên tục xua tay.

Nguyễn Đường cũng không ép, quay lại trông nồi canh gà trên bếp. Cân nhắc đến chuyện cơ thể Nguyễn Vũ còn chưa khỏe hết, chắc là vẫn chưa ăn được đồ quá cứng, nên là gà phải hầm cho thật nhừ mới được.

Hai tiếng sau, Nguyễn Đường mang theo mấy hộp bảo quản quay lại phòng bệnh. Nguyễn Vũ đã tỉnh lại lần nữa, phát hiện anh trai đi đâu mất rồi, mắt ầng ậng nước, Hạ Vân Sâm dỗ nửa ngày không được đành phải lấy ảnh Nguyễn Đường ở trên tinh võng ra, cho thằng bé xem từng cái một.

Nguyễn Vũ nhìn anh trai gọn gàng đẹp đẽ trong ảnh, lập tức nín khóc, trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ và hâm mộ: "Anh, đẹp quá đi..."

Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Vân Sâm nhìn bộ ảnh "Tổng hợp mỹ nhan thịnh thế" mà fan Nguyễn Đường cắt, nghe thế không khỏi nuốt nước bọt một cái, trầm trầm nói: "Đương nhiên là đẹp."

Hai người một lớn một nhỏ cùng khen Nguyễn Đường, thành lập tình đồng chí rất nhanh, Nguyễn Đường vừa đẩy cửa ra, Nguyễn Vũ nhận ra ngay lập tức, hô lên: "Anh."

Thằng bé vẫn chưa thể nói to, lúc kêu có hơi phá giọng, Nguyễn Đường vội vã bước đến, ngồi vào đầu giường, dựng chỗ tựa lưng lên, sau đó múc canh gà ra bát nhỏ, thổi nguội từng thìa rồi đưa lên miệng Nguyễn Vũ.

"Anh Sâm, anh ra ngoài ăn trước đi, có tôi ở đây trông thằng bé là được rồi."

Hạ Vân Sâm gật đầu, nhận hộp bảo quản xong liền bước ra ngoài, ngoài hành lang cũng có ghế, hắn chọn được chỗ ngồi rồi bèn mở nắp hộp, mùi hương của gà dầu hành lập tức bùng nổ. Rõ ràng vừa nãy Vương Khôn đã ăn xong nhưng chỉ cần ngửi thôi bụng lại bắt đầu có dấu hiệu nổi loạn, chú nhanh chóng dời mắt đi không dám nhìn về phía Hạ Vân Sâm nữa.

Cơ mà chú nhịn thì nhịn được còn người khác thì không, ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, dù là nhân viên bệnh viện hay bệnh nhân cũng không nhịn được quay đầu nhìn về chỗ tỏa ra hương thơm.

Trong vài giây ngắn ngủi, một loạt đôi mắt lóe ánh sáng xanh tập trung về phía này.

Hạ Vân Sâm: "........."