Chớp mắt một cái bốn ngày đã trôi qua, cuộc đàm phán giữa đế quốc và tộc Rutte diễn ra hết sức tốt đẹp, đây đã chẳng phải lần hợp tác đầu từ lâu, thấy tận mắt uy lực của cơ giáp kiểu mới, trừ một vài vấn đề nhỏ ra thì hợp tác song phương chẳng còn bất cứ nghi vấn nào. Cơ mà trong lần viếng thăm này, Gilbert cố tình nấn ná lại để mua mấy người máy trí năng trong nhà ăn quân bộ. Để người máy có thể nấu ăn được, không chỉ đơn giản là lập trình các bước nấu ăn rồi cho vào hệ thống điều khiển, mà là dựa vào khả năng phục chế từng chi tiết một của nó để nó quan sát các bước nấu ăn, sau đó làm lại y hệt.
Đồ ăn làm ra tuy không tệ, nhưng cũng chẳng thể coi là hàng đầu, dù sao độ thông minh của máy móc vẫn có giới hạn, không hiểu được cái gì là thay đổi cho hợp tình huống, cho nên đồ ăn làm ra nghìn bài một điệu. Tuy nhiên đối với tộc Rutte mới được thưởng thức hương vị đồ ăn thiên nhiên mà nói, thì vậy là đã đủ.
Mấy ngày này, ngoại trừ Gilbert cùng vài thuộc hạ thân cận được ăn đồ ăn do Nguyễn Đường làm, những người còn lại đều do hiệp hội đầu bếp phụ trách, cơ mà sau khi phát hiện “Thánh địa” nhà ăn quân bộ thì bắt đầu tham gia vào đội ngũ ăn chực, đối với những người chưa hề được thưởng thức qua mỹ thực đúng nghĩa thì đúng là khen không dứt miệng.
Đương nhiên, ngoại trừ người máy, nguyên liệu nấu ăn là một thứ bắt buộc phải mua, dẫu sao nguyên liệu cũng chỉ có ở đế quốc Lam tinh. Thế nhưng với sản lượng của viện khoa học thì không thể nào đáp ứng nhu cầu khổng lồ của người Rutte được, vì vậy việc xây bãi chăn nuôi và mở rộng quy mô nông trường được lên kế hoạch thực hiện trong thời gian sớm nhất. Phía viện khoa học chỉ có thể cung cấp cho bọn họ một phần nguyên liệu nhất định, tất cả còn lại phải chờ nông trường và khu chăn nuôi được đưa vào hoạt động thì mới tính đến chuyện cho lên tàu chở hàng gửi qua cho bọn họ.
Ngoài ra Gilbert còn đến những nhà hàng lẩu được viện khoa học cấp quyền kinh doanh, được thưởng thức loại mỹ thực chế tác đơn giản nhưng ngon không tưởng khiến hắn kinh ngạc như lạc vào ảo mộng, nhiệt tình mời bọn họ đến hành tinh Rutte để mở chi nhánh.
Có thể nói, Nguyễn Đường dùng mỹ thực đã khiến hai nước kéo gần thêm mối quan hệ.
“Bệ hạ, lần hợp tác này của chúng ta quá sức vui vẻ, nguyện tình hữu nghị giữa hai quốc gia sẽ mãi mãi trường tồn.” Gilbert đứng nắm tay cáo biệt với Trình Kê.
“Các hạ, nguyện tình hữu nghị giữa hai nước mãi mãi trường tồn! Lên đường thuận lợi!” Trình Kê cũng nói.
Khi Gilbert nhìn thấy Nguyễn Đường đứng giữa đám người, đôi mắt xanh thẳm không dời đi đâu được nữa, hắn tỏ vẻ ưu thương, bởi hắn sắp phải rời khỏi mỹ thực cùng “bạn lữ linh hồn”.
Hắn sải bước đi về phía Nguyễn Đường, tạm biệt xong còn cố hỏi lần nữa: “Đường, cậu thật sự không nghĩ đến chuyện kết thông gia à?”
Nguyễn Đường: “… Thật sự không nghĩ đến.”
“Vậy cũng được, dù tôi đi rồi, tôi vẫn sẽ theo dõi cậu livestream, ghế hoàng hậu cũng sẽ mãi để đó vì cậu, trái tim tôi cũng sẽ mãi đập vì cậu.” Gilbert vừa nói vừa ôm bụng, rõ ràng là một câu nói hết sức mùi mẫn tình cảm, nhưng cách hắn thể hiện cứ như là bị đau bụng.
Nguyễn Đường cười lúng túng nhưng cũng không mất lễ phép: “…”
Hạ Vân Sâm đứng bên cạnh Nguyễn Đường cuối cùng cũng không nhịn nổi, đột nhiên đưa tay về phía Gilbert nói, “Các hạ, chúc ngài lên đường bình an.”
Gilbert thấy là “anh em tốt” Hạ Vân Sâm của mình nên mới lưu luyến buông tay Nguyễn Đường ra, chuyển sang nắm chặt tay Hạ Vân Sâm.
“Hạ thiếu tướng, tôi thấy cậu hết sức ưu tú, siêu cấp giỏi, hi vọng chúng ta có thể…”
“Xin lỗi, tôi không nghĩ đến chuyện kết thông gia.”
Gilbert chỉ muốn có lần đấu giao hữu lành mạnh nữa: “…”
Hắn thật sự không phải loại bụng đói ăn quàng, cảm ơn!
Cơ mà dù thế nào, vị lãnh tụ của tộc Rutte, cuối cùng cũng rời khỏi đế quốc Lam tinh sau bốn ngày viếng thăm chính thức.
Dù vị thủ lĩnh tộc Rutte rất hiền cũng rất nhiệt tình, nhưng lãnh tụ vẫn là lãnh tụ, nói không áp lực là không thể. Bây giờ đối phương đi rồi, tuy có chút không muốn, mà Nguyễn Đường vẫn thở một hơi dài nhẹ nhõm. Vốn tưởng có thể nghỉ ngơi rồi, không ngờ rằng hai ngày sau, trên weibo đột nhiên xuất hiện thông tin trái chiều về anh.
Ngụy Trác khi trước bôi xấu vấy bẩn anh lại xuất hiện.
Quy trình tố tụng của đế quốc tương đối rườm rà, mà bảo vệ công dân lại vô cùng mạnh, cho nên dù anh nắm giữ rất nhiều chứng cứ, nhưng Ngụy Trác té xỉu vào bệnh viện nên phải chờ hắn khỏe lại mới tố tụng được. Vì để không phải vào tù, Ngụy Trác liên tục tự làm mình bị tương, bởi vậy thời gian chờ đã lâu nay còn lâu hơn.
Cùng lúc đó, nỗi hận của hắn dành cho Nguyễn Đường và Diệp thiếu ngày càng khắc sâu. Lần thứ hai Diệp thiếu tìm hắn, hắn biết cơ hội của mình đến – không phải là cơ hội trở mình, mà là cơ hội để đồng quy vu tận.
Kết cục của hắn đã như vậy, kẻ hại hắn rơi vào tình cảnh như thế này sao có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? Có thể nói, cảm xúc của Ngụy Trác dành cho Nguyễn Đường là bất mãn và phẫn uất, nhưng với Diệp thiếu, Ngụy Trác hận không thể xé sống hắn nuốt vào bụng.
Lần này hắn đăng lên weibo một đoạn video, còn giật một cái tít khiến người sởn tóc gáy.
“Ngụy Trác V: Một ngôi sao mới nổi giá trị bản thân trăm triệu, em trai có bệnh không chữa, mẹ ruột già yếu không nuôi? [ảnh][ảnh][ảnh]”
Trong video là một người phụ nữ trung niên mang gương mặt tiều tụy, hai mắt khóc sưng tấy. Bà ta có mấy phần giống Nguyễn Đường, đặc biệt là đôi mắt phượng, cứ như cùng một khuôn đúc ra, tuy tuổi đã cao, nhưng vẫn khiến người xem thương tiếc.
Đối diện với ống kính, bà ta có hơi sốt sắng, hình như người cầm máy an ủi bà ta một chút, bà ta mới lấy dũng khí nói: “Tôi… Tôi là Thái Hân, mẹ của Nguyễn Đường.”
Thái Hân sống ở một hành tinh xa xôi, hoàn cảnh sinh hoạt khốn khó, luôn khổ cực gánh vác cả nhà, không ngờ thấy con trai trên tivi, trở thành một đầu bếp bốn sao, còn đón tiếp thủ lĩnh tộc Rutte, biết đến bây giờ con sống sướng, cũng kiếm được nhiều tiền mới vay mượn người khác tiền xe để đến tìm.
“Thằng bé từ nhỏ đã không thân với chúng tôi, nếu không phải tôi hết cách, tôi cũng không muốn quấy rầy thằng bé…” Thái Hân khóc không ra tiếng, “Tôi thực sự đã hết cách… Em trai nó sắp chết, sức khỏe tôi cũng yếu lắm rồi, tìm việc không ai nhận… Nhưng tôi không thể để thằng nhỏ còn lại ở nhà ốm chết được.”
Video rất dài, khoảng mười lăm phút, trong những câu hỏi và câu trả lời giữa phóng viên và Thái Hân, Nguyễn Đường trở thành kẻ ác mang tội tày trời.
Thái Hân nói, chồng bà mất trong một tai nạn, bà chỉ chỉ có thể cố sức gồng gánh, thành ra bỏ mặc hai đứa bé, dẫn đến chuyện Nguyễn Đường từ nhỏ đã lạnh nhạt, chưa trưởng thành đã bỏ nhà đi ra ngoài xã hội lang bạt, nhiều năm rồi không có tin tức. Chỉ có thằng nhỏ thứ hai bệnh tật ốm yếu là ở bên động viên bà.
Nhưng thằng nhỏ ngoan là thế, lại gặp bệnh hiếm liên quan đến gen, tất cả là do không chuyển đổi hoàn toàn sang cơ thể cacbon, tương tự như bệnh “xương thủy tinh” thời cổ địa cầu, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đụng nhẹ là gãy xương, bệnh tật dai dẳng liên miên không dứt, vì thế số tiền phải tiêu tốn cũng cực lớn.
Trước đây khi Nguyễn Đường đóng phim còn có thể gửi tiền về, mà năm năm trước, sau khi anh gặp chuyện, tiền không còn được chuyển đi nữa. Tuy tình trạng của con trai lớn khiến bà lo lắng, nhưng con trai nhỏ bệnh tật như thế đã khiến bà không còn tâm sức, bà cũng chẳng có mối liên hệ nào để hỏi thăm tin tức về con cả, cứ vậy mà trì hoãn mãi. Bây giờ bệnh tình Nguyễn Vũ lại nặng thêm, bà hết cách rồi, nên mới từ ngàn dặm xa xôi chạy tới, hi vọng con lớn nể tình xưa nghĩa cũ giúp em trai mình.
Mấy năm qua bà vẫn vất vả khổ sở tự mình gồng gánh, sau khi xem tin, bà mới biết bây giờ con trai mình sống tốt như thế, mà lại không liên lạc với bà, càng không gửi chút tiền nào về, như là đã quên người chí thân còn ở nơi xa xôi ngày ngày gửi tin như đá chìm biển lớn, tất cả đều không gửi được, không biết có phải đã bị kéo vào danh sách đen hay không.
Bà thử gọi qua công ty quản lý của Nguyễn Đường, lại được tin là công ty đã hủy hợp đồng với Nguyễn Đường, không chờ bà nói rõ tình huống đã cúp máy, sau đó bà cũng không gọi được nữa.
Nói đên đây, Thái Hân khóc không thành tiếng, yếu đuối đáng thương cùng cực.
“Nguyễn Đường, là mẹ có lỗi với con, trước đây mẹ mải làm việc, không thể chăm sóc con cho tốt, nhưng Tiểu Vũ là em trai con, van con, mau cứu em con đi… Mẹ cũng chỉ trông cậy được vào thằng bé, nếu em con… Em con…”
“Mẹ… Mẹ làm sao mà sống nổi!”
Đi kèm là hình ảnh Nguyễn Vũ nằm trong khoang chữa bệnh, khuôn mặt thằng bé rất giống Nguyễn Đường, chỉ là nhìn rất yếu cũng rất gầy, cơ hồ chỉ còn lại da bọc xương, khắp người quấn băng gạc, hai gò má hõm sâu, gần giống với hình ảnh của Nguyễn Đường khi mới thức tỉnh ở thế giới này. Còn một bức ảnh khác là ghi chép khám bệnh và chi phí chữa trị, tấm ảnh cuối cùng là hình Nguyễn Đường còn nằm trong tã lót, chụp ảnh cùng một cặp vợ chồng, theo như Thái Hân nói thì đây là tấm hình gia đình duy nhất.
Cuối video, Thái Hân nói: “Mẹ biết mẹ làm không tròn trách nhiệm, Nguyễn Đường, nếu như con còn có tâm, thì mau cứu em trai con đi, Tiểu Vũ vô tội, sau này mẹ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa, coi như mẹ xin con.”
Bà ta quỳ trước ống kính, chắp hai tay lạy.
Mà hình như là trời sinh, đôi tay kia vô cùng trắng, mềm mại, không hề có tí chai sần nào.