Viên Vũ không biết bát cơm của mình sắp không giữ được, chỉ biết đã đắc tội với Trần Luật, về sau khẳng định không có ngày lành, nhưng so với những cái đó, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn——tuy bà béo vừa xin lỗi ở cục cảnh sát, nhưng Viên Vũ vẫn cảm thấy rất xin lỗi Hàng Dục. Ra khỏi cục cảnh sát, cô liền đi đến tiệm thuốc mua tăm bông povidone, băng cá nhân, trong nhà không chuẩn bị những thứ này, cô cũng không hay bị ốm, nên hòm thuốc cũng chẳng có.
Hàng Dục cảm thấy không cần thiết, nói: "Em nhanh lên, anh kết vảy rồi."
Viên Vũ: "......"
Đã hơn chín giờ, không còn xe bus, Viên Vũ đành gọi taxi, trùng hợp vẫn là chú tài xế lần trước Dàng Dục đã gọi. Vừa nhìn thấy hai người họ ở trước cửa cục cảnh sát, lại thấy dấu tay trên má Hàng Dục, tài xế hô lên nhếch cả hai hàng mày: "Chú em, cậu bị bạo lực gia đình à?"
Viên Vũ: "......"
"Chú vẫn còn nhớ tôi?" Hàng Dục cợt nhả, khác hẳn dáng vẻ trầm ổn nghiêm túc ở trong cục.
"Đương nhiên nhớ rõ rồi." Tài xế tươi cười hớn hở: "Hôm trước tôi còn nhắc tới chú em với người khác, bị bạn gái chú mắng như cẩu, vậy mà vẫn cười tủm tỉm nói với tôi là bạn gái rất nhớ cậu."
Viên Vũ: "......"
"Còn không phải sao, vừa nãy đánh tôi, giờ khóc lóc nói biết sai rồi."
Hàng Dục có bản lĩnh bịa đặt nói không thành có, nếu không phải Viên Vũ đã quen với kiểu này, lúc này cũng bị gương mặt phúc hậu vô hại này lừa.
"Bọn trẻ bây giờ, đánh đau, mắng là yêu, tôi hiểu." Tài xế cười ha ha, vẻ mặt tôi đã từng trải.
Viên Vũ: "......"
Chú biết cái gì! Đừng có hiểu sai được không!
Dọc theo đường đi Hàng Dục nói chuyện rất vui vẻ, cho đến cả chuyện sữa bột của trẻ em, nếu không phải đã đến nơi, bọn họ chắc có thể nói đến thế hệ sau của cháu đích tôn.
Về đến nhà, vừa mới vào cửa, Viên Vũ lấy tăm bông ra nói: "Sát trùng trước."
Trong xe taxi có điều hòa, từ trên xe đi xuống lại nóng không chịu được, cô lo mồ hôi sẽ chảy vào miệng vết thương, thấm vào sẽ đau, dép cũng chưa thay, lấy bông và thuốc sát trùng xoay người đứng trước Hàng Dục.
Anh vẫn đừng sau cô, đầu cao hơn nhiều so với hồi cấp ba, hai người cách nhau rất gần, cô có thể thấy mái tóc mái đen nhánh đang rũ xuống mắt, mũi cao thẳng, cặp môi mỏng gợi lên một vòng cung:
"Chờ không kịp nữa?"
Anh nói vẻ mờ ám, còn đưa sát vào người về phía trước.
Viên Vũ chỉ muốn đánh anh một cái, nhưng nhìn thấy dấu tay đã hằn lêt như sắp chảy máu, bỗng nhiên lại nhịn xuống.