Mộ Sắc Tịch Hoa

Mộ Sắc Tịch Hoa - Quyển 2 Chương 44: Rời bỏ




"Ngươi nói lời đồn này là một thuật sĩ tha phương nói cho ngươi biết?"

Mộ Ti Vũ hiển nhiên không tin lời Vân vương. Nghĩ tới hắn đường đường là Vân vương gia lại đi tin lời một thuật sĩ tha phương, chẳng phải là quá buồn cười!""Không sai, đúng là thuật sĩ tha phương! Nhưng mà ——" Vân vương giống như có gì khó nói, dừng lại một chút, "Thuật sĩ tha phương kia không phải người bình thường, có người nói đó là sứ giả của một bộ tộc có đại thần thông. Các quốc gia đối hắn đều phi thường lễ ngộ, đem hắn kính như thần linh, cho nên lời hắn nói tất cả mọi người đều tin!"

"Bộ tộc có đại thần thông?" Mộ Ti Vũ càng nghe càng nghi hoặc, nhân loại có một bộ tộc thần thông từ lúc nào, sao y không biết? Nói xong thì quay đầu hỏi Mộ Tịch Thịnh, "Cha, ngươi biết bộ tộc này không?"

"Ta nghĩ ta đại khái biết là ai!"

Nhãn thần Mộ Tịch Thịnh tối sầm, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve tóc Mộ Ti Vũ, cảm giác trơn mềm làm hắn quyến luyến không rời.

"Là ai?"

Không chỉ có Mộ Ti Vũ hiếu kì mà cả Vân vương và Hàn Nguyệt đều mở to hai mắt nhìn, hết sức chuyên chú nhìn. Chuyện kì bí này đối bọn họ mà nói phi thường có lực mê hoặc.

"Vũ nhi thế nào lại biến ngốc rồi?"

Mộ Tịch Thịnh không vội vạch trần đáp án, trái lại còn tâm tình tốt khơi chuyện, động tác trên tay càng thêm trơn tru, bàn tay to chậm rãi theo mái tóc trượt tới phía sau Mộ Ti Vũ, như có như không vuốt ve.

"Cha, đáng ghét! Mau nói cho Vũ nhi đi, Vũ nhi thực sự muốn biết a!"

Mở to đôi mắt ngập nước, Mộ Ti Vũ vẻ mặt chờ đợi cầu xin, y như con cún con khả ái, chỉ kém điều phe phẩy đuôi làm nũng.

"Vũ nhi ngẫm lại đi, ở nhân gian, có ai sẽ gọi ngươi là Linh lạc?"

"Linh lạc?" Nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, Mộ Ti Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, "Đúng rồi, là Nạp Tháp Tạp tộc! Hóa ra là bọn họ! Nhưng mà không đúng, cha, Nạp Tháp Tạp tộc rất tôn kính ta, thậm chí còn mời ta làm thần thủ hộ của bọn họ, sao có thể phát tán lời đồn như vậy về ta?"

"Cái này thì chưa rõ, có thể Nạp Tháp Tạp tộc đã xảy ra chuyện gì đó."

"Ừm, xem ra cần tới đó xem tình huống một lần. Cha, ta thực sự có dự cảm không tốt!"

"Ngươi nha, cả ngày chỉ thích đoán mò!" Sủng nịch điểm điểm mặt Mộ Ti Vũ, "Được rồi, ngày hôm nay đã đủ mệt, nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai chúng ta đi xem chẳng phải sẽ biết!"

"Ân ——" Ngoan ngoãn gật đầu, Mộ Ti Vũ xác thực có hơi mệt, hơn nữa bé ngoan là phải ngủ sớm dậy sớm. Quay đầu, không chút khách khí hướng Vân vương ra lệnh, "Vân vương kia, an bài gian phòng cho ta cùng cha, chúng ta muốn nghỉ ngơi!"

"Vâng ———"

Vân vương rất phiền muộn, nghĩ tới hắn đường đường là một vương gia, từ trước tới nay chỉ có hắn sai bảo người khác, lúc nào đến phiên người khác sai bảo hắn, nhưng mà dù không tình nguyện, hắn vẫn ngoan ngoãn kéo lê thân thể uể oải, đi an bài gian phòng cho vị tiểu tổ tông này.

"Tiểu gia, mời đi bên này, trời đã tối đen, cẩn thận kẻo ngã!"

Vị tiểu tư này thật đúng là làm đủ hết phận sự, làm Hàn Nguyệt ở phía sau nhìn không khỏi buồn cười, tâm tình phiền muộn đau thương cũng chuyển biến tốt đẹp.

...

Dàn xếp xong cho Mộ gia phụ tử, Vân vương lại đưa Hàn Nguyệt tới một gian phòng trong viện của mình, để tiện chiếu cố.

"Nguyệt nhi, thời gian cũng không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi trước đi! Sáng sớm ngày mai, ta bảo Vũ Hi tới đón ngươi!"

"Vân ca ca, không cần ———" Vừa nghe Vân vương nói, vẻ mặt Hàn Nguyệt thoáng chốc trắng bệch, "Đừng nói cho ca ca ta ở đây, bằng không ta liền —— liền ——"

"Được rồi, đừng "liền", Vân ca ca đã biết! Ngươi an tâm ở lại đây đi, cho dù Vũ Hi tìm tới, ta cũng nói với y ngươi không có ở đây, được chưa!"

"Vân ca ca, cảm ơn ngươi, ta ——"

"Cái gì cũng không cần nói, bằng không chỉ thấy ngại thêm, mau đi nghỉ ngơi đi, trời đều sắp sáng!"

"Kia, Vân ca ca ngủ ngon, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi!"

"Ta ở phòng ngay sát vách, có việc gọi ta!"

Cuối cùng nhìn thoáng qua Vân vương, Hàn Nguyệt mới chậm rãi bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, đem Vân vương cách trở ngoài cửa. Thân thể vô lực tựa trên cánh cửa, khí lực toàn thân tựa hồ bị rút hết. Đau lòng tột đỉnh, không biết hình dung như thế nào, nước mắt theo viền mắt chậm rãi chảy xuống, một giọt, một giọt rơi trên mặt đất.

"Ai———"

Ngoài cửa truyền đến tiếng thở dài nặng nề, qua một lúc lâu mới nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa. Thân thể toàn bộ trượt xuống mặt đất, Hàn Nguyệt không còn che giấu, cúi đầu khóc thành tiếng. Lúc đầu chỉ là tiếng thút thít nho nhỏ, dần dần khí đều thở không được, thanh âm càng lúc càng lớn, thế nhưng hắn vẫn cố áp lực, đầu cũng đau đớn kịch liệt, giống như muốn nổ ra.

Đã bao nhiêu năm chưa từng khóc? Cho dù lúc đó bản thân bị xúc phạm sâu vô cùng, nước mắt cũng chưa từng chảy, bởi vì Hàn Nguyệt biết, Đào Vũ Hi yêu hắn, cho nên mặc kệ có thống khổ nhường nào, hắn đều có thể nhẫn nhịn. Nhưng mà, lúc này đây, bọn họ thực sự phải kết thúc thôi!

Không khỏi theo thói quen giơ tay phải, dấu vết trên cổ tay đã nhạt đến nhìn không ra, nơi đó đã từng có vết máu loang lổ, có vết thương xuyên qua da thịt tiến vào mạch máu, mà nay cái gì cũng không có.

"Ca —— không có ngươi ta làm sao bây giờ? Ngươi nói cho ta biết đi, nói cho ta biết ——"

Thì thào nói chuyện, giống như phát bệnh thần kinh rống to, hai mắt khóc đến đỏ bừng mất đi linh động ngày xưa, chỉ còn ngây dại cùng mờ mịt, tựa hồ có thanh âm gì đó truyền đến, tan nát cõi lòng, cũng không thể chữa lành. Đôi mắt bị kín một tầng hồng sắc, thị huyết mà đẹp đẽ.

...

"Ngươi muốn rời khỏi ta?" Cố sức lắc lư thân thể Hàn Nguyệt, Đào Vũ Hi giống như điên rồi, "Mơ tưởng! Cho dù chết, ta cũng phải đem ngươi giữ bên người!"

"Ca ca, ca ca ——"

"Tới, Nguyệt nhi, chúng ta cùng chết! Chỉ cần ở chỗ này cứa vài nhát, để máu đỏ chảy xuống, chúng ta có thể được giải thoát rồi!"

Đào Vũ Hi điên cuồng cầm chủy thủ, một đao một đao khắc lên cổ tay phải Hàn Nguyệt, vết thương thật sâu không chỉ khắc lên tay, mà cũng khắc lên tâm.

"Ca ca, ca ca!"

Ngoại trừ tiếng gọi lí nhí, Hàn Nguyệt đã phát không ra bất luận thanh âm nào, ý thức bắt đầu không rõ, đại khái là sẽ chết đi! Nhưng mà nếu như có thể chết trên tay ca ca, hắn cả đời này cũng không hối hận.

"Không ———"

"Keng" một tiếng, là thanh âm chủy thủ rơi trên mặt đất.

"Nguyệt nhi, ta không cần ngươi chết, ngươi không thể chết được!"

Ôm thân thể dần dần băng lãnh của Hàn Nguyệt, Đào Vũ Hi giống như đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngón tay rất nhanh điểm huyệt đạo cầm máu. Nhìn dòng máu đỏ tươi ngừng chảy, vết thương bắt đầu đọng lại, chỉ để lại từng đạo vết thương chói mắt.

Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa, bản thân sẽ vĩnh viễn không còn được thấy Nguyệt nhi. Đào Vũ Hi cho tới bây giờ đều không biết bản thân có thể điên cuồng tới vậy, điên cuồng đến cho dù là tự tay phá hủy cũng không muốn người mình yêu rơi vào tay kẻ khác.

Linh dược tốt nhất đem dấu vết trên tay phải dần dần xóa mờ, chỉ để lại vết màu trắng rất nhạt, hầu như không thể đoán được nơi đó từng có thảm trạng thế nào, nhưng tâm bị thương còn có thể chữa lành không?

...

"Ca ca, lần này, chúng ta thực sự tạm biệt!"

Chậm rãi nhắm mắt, đem toàn bộ kí ức chôn sâu xuống đáy lòng, dùng từng tầng xiềng xích khóa lại, xem ra sẽ không có cơ hội mở ra.

Thực sự mệt mỏi, tựa vào cạnh cửa, nước mắt giàn giụa trên mặt, Hàn Nguyệt từ từ chìm vào giấc ngủ, đại khái là gặp một giấc mộng đẹp đi, trên mặt lộ ra tươi cười nhợt nhạt.

...

"Vẫn không biết chiếu cố bản thân như vậy, nếu như không có ta, Nguyệt nhi, ngươi làm sao bây giờ?"

Trong góc tối hiện ra một bóng đen, người đó giẫm nhẹ bước chân, cẩn thận tới Hàn Nguyệt nằm cạnh cửa, ngón tay nhanh chóng điểm huyệt ngủ trên người Hàn Nguyệt rồi mới yên tâm đưa tay xoa gò má hắn.

Ôn nhu âu yếm, Đào Vũ Hi tâm tình phức tạp, có đau xót nói không nên lời. Không phải y không quan tâm, chỉ là y không biết biểu đạt mà thôi, y đã từng cho rằng Nguyệt nhi hẳn là hiểu được nhưng hóa ra cả hai người bọn họ đều đang tự cho là mình thông minh sắc sảo, từ lúc nào không biết, tâm của bọn họ bắt đầu càng ngày càng xa, ai cũng không hiểu ai.

Dè dặt ôm lấy thân thể có chút lạnh lẽo, Đào Vũ Hi giống như là ôm toàn bộ thế giới. Người nằm trong tay là bảo bối y muốn cả đời quý trọng, giờ khắc này không buông tay, sau này cũng sẽ không.

Đi ra ngoài, Vân vương không biết đã đứng cạnh cửa từ lúc nào.

"Ngươi phải đối tốt với đệ ấy, bằng không ta sẽ đem đệ ấy đoạt về!"

"Vân, ngươi yên tâm, Nguyệt nhi vĩnh viễn sẽ chỉ là của một mình ta!" Đi thẳng tới trước không quay đầu lại, rất xa truyền tới thanh âm của Đào Vũ Hi, "Lần này cảm tạ ngươi! Ta thiếu ngươi một cái nhân tình!"

"Ai nha nha, để Đào đại thừa tướng thiếu ta một cái nhân tình, đây chính là chuyện lớn nha!"

Biểu tình nguyên bản còn chút bi thương lập tức biến thành bất cần đời, trong lòng Vân vương rối loạn! Gió nhẹ quất vào mặt, thổi qua vài lọn tóc rủ trên trán, phiêu dật mà xa xôi.

"Mà thôi, mà thôi, gió mát may mắn, trăng sáng vô biên, rõ ràng là điều kiện rất tốt, lại hết lần này đến lần khác gặp phải người khiến ta đứt ruột đứt gan, thực sự là lãng phí! Ai ~"