Mộ Sắc Tịch Hoa

Mộ Sắc Tịch Hoa - Quyển 2 Chương 24: Cái gì gọi là phản bội!




Đêm tối qua đi, nghênh đón quang minh tới. Một khi đáy lòng con người còn có hy vọng thì cho dù là bóng đêm vô hạn cũng là nhỏ bé không đáng kể.

"Cha, mau tới đón ta đi!"

Tâm tình đặc biệt kích động, tới nỗi đứng ngồi không yên. Đi một chút dừng lại, ngồi xuống, sau đó lại đứng lên, không một chút yên tĩnh. Cứ tưởng là không nhìn tới, không thèm nghĩ nữa nhưng hiện tại lại hận mình không thể có thiên lý nhãn, thuật phong nhĩ để có thể thấy thân ảnh Mộ Tịch Thịnh.

Đáy lòng tất cả đều là cảm giác ngọt ngào, đầu mày, khóe mắt, bên môi đều lộ ra tiếu ý nhàn nhạt. Hóa ra tâm tình chờ đợi là gian nan như vậy.

Người ở vào thời điểm này ghét nhất là bị người khác đột nhiên xuất hiện cắt đứt tâm tư của mình, đồng thời hung hăng dội một thùng nước lạnh lên nhiệt tình của bản thân. Từ đầu đến chân, lạnh một cách triệt để.

"Ngươi gần nhất không có chuyện gì để làm sao? Tại sao lại chạy đến chỗ ta đóng giả cây cột?"

Nói đến cũng kì quái, gần đây Hách Liên Khởi Tô không biết làm sao cứ chạy tới đây, tới rồi cũng không nói gì, cứ như vậy hờ hững đứng, nhãn thần tự do, không biết là đang nhìn y hay đang nhìn chỗ nào. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, tiếp tục làm trò cây cột hình người. May mà sự tồn tại của nàng cũng không ảnh hưởng gì tới y, chỉ đứng trong góc phòng không chớp mắt, không đả động đến hành động của Mộ Ti Vũ nên y cũng đơn giản không thèm để ý tới nàng.

"Ngươi vui vẻ như vậy sao?"

Nguyên tưởng rằng sẽ giống như ngày hôm qua, ngày hôm kia, chỉ là một câu cũng không nói, đứng chán rồi tự đi, ngày hôm nay Hách Liên Khởi Tô không biết uống lộn thuốc gì, cư nhiên lại chịu mở miệng, yếu ớt hỏi một câu vô thưởng vô phạt.

"Thì thế nào, ngươi xem không thuận mắt?"

Mộ Ti Vũ không hòa nhã trả lời nàng, y nguyện ý nói chuyện cùng nàng đã là cho nàng thiên đại ân huệ.

"Không có, chỉ là cảm thấy ngươi vì sao có thể hài lòng như vậy? Vì sao ta lại không có chuyện gì để cao hứng? Vì sao Khởi Nhiên lại không muốn tới gặp ta?..."

Liên tiếp những câu hỏi vì sao không chút suy nghĩ thốt ra, hiển nhiên đều là những nghi hoặc vẫn quanh quẩn trong lòng nàng, cho dù không nói ra cũng thật sâu khắc vào đáy lòng.

"Chẳng vì sao cả, chỉ là xem ngươi có nguyện ý hay không thôi!"

Khó có được tâm tình tốt, Mộ Ti Vũ ngồi xuống, nâng lên chén trà nóng, bắt đầu làm cố vấn tâm lý.

"Có nguyện ý hay không?" Hách Liên Khởi Tô cúi đầu hỏi bản thân, "Nguyện ý cái gì? Ta phải nguyện ý như thế nào?"

Mạnh ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Mộ Ti Vũ, gió thổi động mái tóc dài màu lục bích, như là muôn vàn tâm tư phiêu khởi. Đại khái là những lời này làm xúc động nội tâm của nàng, lúc này nàng có vẻ đặc biệt cấp bách.

"Cho dù là đế vương cũng không cần mệt mỏi như vậy! Có lúc cũng cần tạm buông xuống trách nhiệm trên vai, có thể cảm thấy dễ dàng một chút."

Bi ai của đế vương a —! Trong lòng nhẹ nhàng thở dài, Mộ Ti Vũ khó có được sản sinh một chút thông cảm với cái người mà mình vốn chán ghét kia, mỗi người thực ra đều có nỗi khổ nói không nên lời!

"Nguyện ý, buông ——"

Thì thào, liên tục nói lại hai từ này, qua một lát sau, nàng tựa hồ đã nghĩ thông suốt, trên gương mặt luôn không đổi sắc bất giác nhẹ nở một nụ cười thực tâm.

"Cảm tạ ngươi ——"

Đế vương luôn cao ngạo, lần đầu tiên đối mặt người khác nói ra loại lời nói này.

Nguyện ý, buông! Đúng vậy, chỉ cần bản thân nguyện ý đi làm, như vậy tất cả đều không còn là vấn đề đáng nói. Nếu muốn gặp Khởi Nhiên thì cứ đi gặp đi, sao lại phải do dự chần chừ, lẽ nào phải chờ tới lúc tất cả đã không thể vãn hồi sao? Bi thống khi đó, chỉ sợ bản thân không có cách nào thừa nhận!

"Xem ra đã làm được một chuyện tốt rồi! Không biết nàng có thể vì vậy mà cảm kích đem mình thả ra không?!?"

Tự giễu cười cười, cảm giác bản thân có lúc suy nghĩ thực vô cùng ấu trĩ! Kỳ thực hiện tại chỉ cần đợi là tốt rồi, không bao lâu nữa cha sẽ tới.

...

Rất nhanh đã lại là đêm tối, ngày tựa hồ trôi qua đặc biệt mau. Nằm trên đệm giường mềm mại lại lật tới lật lui không sao ngủ được, trong lòng có sự cảm kỳ quái, tựa hồ có chuyện gì sắp xảy ra.

Có người nhẹ nhàng đẩy cửa, phát sinh một tiếng "chi nha", Mộ Ti Vũ lập tức nhắm lại hai mắt làm bộ ngủ say. Sau đó, cảm giác có người tới bên cạnh giường, một đạo ánh mắt vô cùng kì quái bắn lên trên người.

Nỗ lực điều chỉnh lại hô hấp, làm cho mình thoạt nhìn càng thêm tự nhiên nhưng lỗ tai lại nỗ lực vểnh lên, cẩn thận tỉ mỉ nghe từng âm thanh nhỏ nhất.

"Không cần giả bộ, ta biết ngươi tỉnh ~!"

Giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai, chậm rãi mở mắt, tuy rằng trong phòng không thắp đèn nhưng nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn có thể rõ ràng thân phận người trước mắt.

Hách Liên Khởi Tô, không đúng, phải nói là Thập Tứ nương. Hai tỷ muội này không hổ là song bào thai, tuy không phải giống nhau trăm phần trăm, thế nhưng nếu không phải người hiểu biết, chỉ sợ cũng phân biệt không được.

Lúc này Thập Tứ nương cứ như vậy đứng trước giường Mộ Ti Vũ, ánh nhìn tràn đầy bi thương đau khổ. Trước kia vì người này, nàng phản bội Tiểu Bồi, bây giờ cũng vì người này, nàng phản bội tỷ tỷ của mình, quân vương của mình.

"Có việc?"

Hai người trong lúc này căn bản không cần quá nhiều khách sáo, vốn ngay từ đầu đã không có thân mật.

"Ta tiễn ngươi ra ngoài!"

"Đi ra ngoài? Bây giờ?"

Sự tình mong muốn đã lâu đột nhiên hiện ra trước mặt, cho dù là Mộ Ti Vũ cũng giật mình không nhỏ. Há hốc miệng, hai mắt trừng trừng, dáng điệu kia muốn bao nhiêu ngốc có bấy nhiêu ngốc.

Bỗng nhiên Thập Tứ nương nhẹ nhàng cười ra tiếng, bầu không khí xấu hổ trong phòng thoáng chốc tiêu tan thành mây khói.

"Nhanh một chút, chúng ta hiện tại phải đi! Người của ta tra được Mộ Tịch Thịnh đã đến kinh đô, ta phái người đem ngươi tới đó!"

Đưa tay đem Mộ Ti Vũ còn đang ngốc lăng kéo xuống giường, Thập Tứ nương cũng không tiếp tục kéo dài thời gian, động tác cấp tốc không biết từ chỗ nào lấy ra một bộ quần áo nhét vào trong tay Mộ Ti Vũ.

"Mặc cái này vào!"

"Này ——"

Đây là trang phục nữ mà, Mộ Ti Vũ đầu đầy hắc tuyến. Ừ thì mình lớn lên rất đẹp nhưng cũng không thể mặc đồ nữ đi! Bất nam bất nữ, còn ra cái gì (lần kia ở đại hội hoa khôi – không tính!)!

"Đừng lằng nhằng nữa, thời gian không có nhiều!"

Thập Tứ nương bây giờ là triệt để hết chỗ nói rồi, hảo tâm thả người lại còn dong dài như vậy! Rất nhanh đem bộ áo lụa mỏng quàng lên người Mộ Ti Vũ, thuận lợi lưu loát vấn cho y một kiểu tóc đơn giản của cung nữ, sau đó thừa dịp người nào đó còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp kéo y ra cửa.

Ra khỏi sân Mộ Ti Vũ ở, đi tới cách đó không xa có một cỗ kiệu đang đợi. Dọc theo đường đi cư nhiên không có cung nữ gác đêm, ngay cả thị vệ tuần tra cũng không thấy một người.

Nửa kéo nửa đẩy theo Thập Tứ nương vào trong kiệu, kiệu phu đã chờ từ lâu lập tức cấp tốc nâng kiệu lên, giống như đã sớm tập luyện tốt, tuy rằng động tác rất nhanh nhưng kiệu vẫn ổn định.

Hai người yên lặng ngồi trên cỗ kiệu, mỗi người ôm tâm sự riêng của mình, cũng không nói gì.

"Người nào?"

Đột nhiên bên tai truyền tới tiếng quát của thủ vệ, tim Mộ Ti Vũ giật thót lại nhưng vẫn không để lộ ra mặt. Thập Tứ nương cũng tuyệt không lo lắng, vẫn thản nhiên ngồi.

"Thế nào? Bổn cung có việc gấp ra cung cũng đến phiên các ngươi quản?"

Thanh âm thanh lãnh, cho dù bình thản không gợn sóng nhưng lại mang theo khí thế không giận mà uy, làm cho thị vệ đứng cạnh cửa lui lại vài bước.

"Không dám, không dám!"

Liên tục gật đầu, thống lĩnh thị vệ lập tức cho người mở cửa, bởi vì nàng biết trong kiệu không phải ai khác mà chính là Khởi Nhiên công chúa, muội muội mà nữ vương yêu nhất.

Tuy nhiên, cho dù đơn giản cho qua cửa nhưng vừa đợi cỗ kiệu đi ra khỏi cửa, thủ lĩnh thị vệ ngay lập tức cho thủ hạ tới chỗ bệ hạ bẩm báo chuyện này.

Ra khỏi cửa sau cung, động tác kiệu phu đột nhiên nhanh lên, tựa hồ phía sau có ai đuổi theo, bất quá lúc này Mộ Ti Vũ không hơi đâu để ý chuyện nhỏ ấy, hiện tại y chỉ ước gì tốc độ càng nhanh càng tốt, như vậy y có thể sớm một chút nhìn thấy mình mong nhớ ngày đêm.

"Tới rồi ——"

Nhẹ nhàng nói một tiếng, Thập Tứ nương liếc mắt nhìn Mộ Ti Vũ. Cỗ kiệu không biết khi nào đã ngừng lại, Mộ Ti Vũ cũng không từ chối, lập tức vụt đi xuống.

Thân ảnh quen thuộc đứng ở nơi đó, lẳng lặng ngóng nhìn. Ánh trăng thanh lãnh kéo dài chiếc bóng trên mặt đất, nhưng cũng chiếu lên mặt người nọ, một mảnh biểu tình lãnh đạm.

"Cha ——"

Vội vàng chạy, nhào vào ôm ấp của người nọ, cảm giác ấm áp khiến kẻ khác say mê.