Mộ Sắc Tịch Hoa

Mộ Sắc Tịch Hoa - Quyển 2 Chương 19: Mất đi lực lượng




Mặc dù đang hôn mê bất tỉnh nhưng ý thức Mộ Ti Vũ lại đặc biệt rõ ràng. Đối với tất cả sự tình phát sinh bên ngoài y đều có thể rõ ràng cảm giác được. Thân thể cùng linh hồn y giống như tách ra thành hai cá thể tự do riêng biệt nhưng lại cùng trạng thái ly hồn có chút khác biệt, thân thể lúc này giống như một cái hũ, đem linh hồn vững vàng khóa lại, muốn đi cũng đi không được.



"Mặc Châu, Mặc Châu ——"Một lần lại một lần hô hoán, nhưng lần lượt hy vọng cũng chỉ đổi lại thất vọng. Mặc Châu yên lặng trong cơ thể giống như đã tiêu thất, mọi liên hệ giống như bị cắt đoạn.



Mặc dù như vậy, Mộ Ti Vũ vẫn không buông tha, bởi vì y biết tình huống hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.



"Ngươi nghe được không? Mặc Châu ——"



"Chủ nhân ———"



Đột nhiên, một thanh âm yếu ớt tựa như xuyên qua nghìn trùng cách trở vọng đến, chậm rãi truyền ra. Nếu như không phải Mộ Ti Vũ ngưng thần yên lặng nghe, chỉ sợ cũng sẽ không chú ý tới.



"Mặc Châu ———"



Kinh ngạc kêu lên, y càng thêm tập trung tinh thần, vận dụng toàn bộ cảm quan, nỗ lực nhận biết chỗ phát sinh rung động tinh thần rất nhỏ.



"Chủ nhân —— ta— ta—— hiện tại bị phong ấn —— là một cỗ lực lượng rất mạnh —— thế nhưng ——không bao lâu nữa, ta có thể giải khai được phong ấn!"



Thanh âm gián đoạn thong thả truyền đến, sau đó đột nhiên như bị cái gì cắt đoạn, cái gì cũng không nghe được.



"Phong ấn?" Chiếm được tin tức hữu dụng, Mộ Ti Vũ trấn định, "Một khi đã như vậy, ta giúp ngươi một chút!"



Vận khởi lực lượng không còn nhiều lắm trong linh hồn, dè dặt phóng về hướng Mặc Châu, nếu như phong ấn bị trùng kích từ hai bên, sẽ càng nhanh bị phá vỡ!



Khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên, Mộ Ti Vũ hoàn toàn rơi vào trong hỗn độn, lúc này là thật sự hôn mê bất tỉnh, cho dù là ý thức đối với bên ngoài cũng hoàn toàn chặt đứt.



...



"Ai, ngươi cư nhiên nở nụ cười a!"



Khương Quân như là phát hiện chuyện gì mới lạ hảo ngoạn, nhìn mỹ nhân đang hôn mê bất tỉnh trước mắt vừa lộ ra tiếu ý thản nhiên, cười khúc khích liên tục.



"Oa —— thực sự là càng xem càng đẹp mà! Da thật đẹp! Môi thoạt nhìn ăn thật ngon a!"



Một bên lẩm bẩm, bàn tay nhỏ bé của Khương Quân cũng không ngừng, hận không thể đem toàn thân Mộ Ti Vũ sờ một lượt, đem đậu hũ trắng noãn ăn triệt để! Cuối cùng ngón tay nhỏ dừng trên đôi môi đỏ mọng mê người, đè xuống, mềm mại, mượt mà.



Nước bọt không ngừng tràn lan, thậm chí bên khóe miệng có một giọt xu thế muốn nhỏ xuống. Đôi mắt to linh động đã không thể to hơn, mắt chớp cũng không chớp.




"Ta muốn hôn ngươi một cái, có thể gặp phiền phức hay không nha?" Chỉ dám có tà tâm, không dám có biểu hiện, "Bất quá nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi hẳn sẽ trở thành tướng công của ta, trước hôn một cái hẳn không có vấn đề!"



Cẩn thận vỗ vỗ lồng ngực của mình, Khương Quân âm thầm an ủi bản thân. Con mắt giống như kẻ trộm liếc nhìn bốn phía, bên trong thùng xe không lớn không còn ai khác, chỉ có nàng cùng Mộ Ti Vũ mà thôi. Đầu chậm rãi thấp xuống, gần, càng gần, ngay khi chỉ còn cách một ly......



"Khương Quân đại nhân, ta nhắc nhở ngài ——" Thanh âm lạnh lùng từ ngoài mã xa truyền vào, "Nữ vương bệ hạ đối người sắp giao vào tay mình có tính khiết phích nghiêm trọng, cho nên dù có là ngài, ta sợ hậu quả sẽ ——"



Không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ uy hiếp hàm xúc trong đó không cần nói cũng biết. Cứ như vậy ngốc lăng tại chỗ, trước mặt là đôi môi đỏ mọng mê người, thế nhưng nghĩ tới trừng phạt kinh khủng của nữ vương, Khương Quân không khỏi da đầu tê dại, sau lưng lạnh lẽo.



"Quên đi, dù sao đến cuối cùng ngươi cũng thuộc về ta, ta không cần vội."



Không tình nguyện ly khai mỹ vị gần trong gang tấc, nàng ê ẩm an ủi bản thân, bất quá một lát sau, cả ngươi lại lâm vào trong ảo tưởng không giới hạn.



Khương Quân, tướng quân quyền cao chức trọng nhất Trục Nguyệt quốc, trong tay nắm trăm vạn đại quân, là lực lượng trung kiên không thể thiếu của Trục Nguyệt quốc.



Nhưng mà người khác thấy Khương Quân, sẽ không ai cho rằng đây là một quân nhân rong ruổi sa trường. 16, 17 tuổi, mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn còn chút nét trẻ con, đôi mắt to linh động, tính cách hoạt bát hiếu động..... Không có ai không cho rằng nàng là một nữ nhân được người phủng trong lòng bàn tay mà lớn lên, là tiểu thư được chiều đến hư.



Nhưng sự tình chính là kì diệu như vậy, thiếu nữ háo sắc tính cách khả ái lại mơ hồ ấy lại chính là thị huyết tướng quân hết lần này đến lần khác làm cho địch nhân nghe tên đã sợ mất mật.




Một người đã trải qua máu cùng chiến hỏa làm lễ rửa tội, sao có thể là người đơn giản. Biệt hiệu của nàng chính là thị huyết tướng quân, máu sẽ làm nàng biến thành điên cuồng lại tràn ngập lãnh ý.



...



Không biết qua bao lâu, mí mắt trầm nặng như là bị thứ gì vững vàng giữ lấy thế nào cũng không mở ra được. Cảm giác hơi có tia sáng chiếu vào trên mặt, ấm áp, rất thoải mái.



Nỗ lực giãy dụa, cuối cùng mí mắt hé ra một khe nhỏ. Ánh sáng đột nhiên chiếu tới, không phải rất mãnh liệt, lại cũng có chút chói mắt, nhẹ nhàng nhắm một hồi, chờ thích ứng mới lại thử mở ra.



"Đây là đâu?"



Mộ Ti Vũ thì thào hỏi bản thân, lúc này y đang nằm trên giường lớn trải gấm vóc. Cảm giác lành lạnh làm làn da lộ ra bên ngoài hơi có rúm lại, thế nhưng lại cảm thấy thoải mái không nói nên lời.



Nhẹ nhàng ngồi dậy, quan sát bốn phía, là một gian phòng không lớn nhưng bày trí trang nhã. Vô luận là giường hay tủ bàn, gia cụ đều dùng gỗ lim tốt nhất tạo thành, phong cách cổ xưa lại ý nhị. Lư hương kim sắc trên bàn từ từ tỏa khói xanh, hương vị thản nhiên truyền ra, không quá nồng cũng không quá nhạt, tuy rằng kì lạ nhưng cũng rất dễ ngửi.



Cửa sổ mở ra, có tia sáng chiếu vào, cho nên bây giờ còn là ban ngày.



"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào cha đem ta cứu về rồi?"




Vui sướng khó hiểu nở rộ dưới đáy lòng, nhưng qua một hồi, giống như bị xà phòng rửa trôi, triệt để tiêu thất. Mộ Ti Vũ ngẫm lại, lại cảm thấy bản thân quá mức ấu trĩ, nếu như thật là Mộ Tịch Thịnh cứu mình về, hắn sao có thể không thủ hộ ở bên cạnh mình?



"Có thể là cha có chuyện gì phải làm, cho nên mới ——"



Đáy lòng lại có một thanh âm giãy dụa, kỳ thực hy vọng càng lớn thì thất vọng cũng càng nhiều mà thôi.



Thực ra Hách Liên Khởi Tô đã ở trong phòng từ lâu rồi, từ khi Mộ Ti Vũ được đưa tới nàng luôn ở chỗ này. Cũng không cách y quá gần, chỉ lẳng lặng đứng im trong góc phòng, cũng không lên tiếng, nhưng lại có ý thức giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân, cứ như vậy thần sắc quái dị nhìn.



"Ngươi tỉnh rồi?"



Cuối cùng thưởng thức đủ biểu tình thay đổi của gương mặt mỹ lệ kia, Hách Liên Khởi Tô đột nhiên như hăng hái, thản nhiên mở miệng nói.



"Có người ——"



Nghe được thanh âm, thần kinh Mộ Ti Vũ toàn bộ đều căng lên. Giương mắt nhìn lên, trong góc phòng hơi tối có một bóng người lẳng lặng đứng yên, nếu như không tỉ mỉ quan sát, căn bản sẽ không chú ý tới.



Nhưng hiện tại Mộ Ti Vũ quan tâm cũng không phải cái này, mà là sức mạnh của y toàn bộ biến mất hầu như không còn, nếu không y không có khả năng không cảm giác được hơi thở con người.



"Ngươi là ai?"



Nhìn thân ảnh thướt tha kia chậm rãi đi ra, nhìn cũng không quá rõ ràng.



"Ngươi là Mộ Ti Vũ sao?"



Cho đến khi đi tới trước giường, Hách Liên Khởi Tô mới ngừng lại cước bộ, hỏi một vấn đề biết rõ còn hỏi. Kỳ thực nàng cũng không biết mình làm sao vậy, tâm tình yên lặng hơn 20 năm, cư nhiên vào ngày hôm nay nổi lên rung động. Chỉ là muốn nói chuyện với y mà thôi, bất luận có thể đạt được đáp án hay không.



Mộ Ti Vũ trầm mặc, không trả lời vấn đề của nữ tử trước mắt. Đối với gương mặt đẹp kinh người của nàng cũng không có quá nhiều si mê, chỉ là có chút kinh ngạc, bởi vì nàng thoạt nhìn giống một người.



Nhưng mà Mộ Ti Vũ cùng không phải loại người sẽ chủ động xuất kích, y từ trước đến nay tuân thủ quy tắc, địch không động ta cũng không động. Hiện tại mọi việc trước mắt còn chưa sáng tỏ, bản thân lại mất đi tất cả lực lượng, cũng chỉ là một con sơn dương đợi làm thịt mà thôi.



"Thật đúng làm một người trầm tĩnh! Quên đi, ngươi vừa mới tỉnh, ta cho người chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi!"



Cũng không dự định tiếp tục dây dưa chuyện vô vị, Hách Liên Khởi Tô trầm tĩnh nói xong, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài. Dù sao vẫn còn nhiều thời gian.



Trong phòng lại im ắng, Mộ Ti Vũ thẳng thắn tức giận nằm xuống, dù sao y hiện tại cái gì cũng không làm được, chuyện đã rồi thì mặc kệ đi. Kỳ thực trong lòng vẫn có chút oán khí nho nhỏ vì Mộ Tịch Thịnh cư nhiên đến bây giờ còn chưa tìm được mình, lại còn thêm nữ nhân chẳng biết vì sao xuất hiện lại chẳng biết vì sao ly khai kia nữa.