Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 695




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********

Chương 695: Rốt cuộc cũng thành công 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo cũng tỏa sáng rực rỡ tại đây. 

Sự thay đổi này khiến Trần Bình An hơi sửng sốt. 

Mặt dây chuyền ngọc trong tay Tiểu Hạo phi thường vô cùng, thật không biết nó có sức mạnh kinh người gì mà có thể như vậy, mặt dây chuyền ngọc bích này quả thực cách Tiểu Hạo quá gần! 

Hắn thấy ánh sáng phát ra từ mặt dây chuyền ngọc bích được phóng lên trên bầu trời cao dưới sự dẫn dắt của Thiên Huyền công của Trần Hạo. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giống như một chùm ánh sáng. 

Xuyên qua bầu trời. 

Và xung quanh, đột nhiên có tiếng gió xào xạc, gió xoay tròn, và bụi mù mịt khắp nơi. 

“Thật là một lực lượng mạnh mẽ!” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lực Bá trố mắt, kinh hãi nói. 

Không lâu sau, bạch quang bắt đầu từ từ thu nhỏ lại, cho đến khi chậm rãi trở lại sân. 

Trần Hạo hiện tại thân thể gần như bội phục, đầu đầy mồ hôi. 

Hắn từ dưới đất đứng lên, nhìn Tô Nhược Hi. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo không khỏi lắc đầu một cái: “Lực Bá, vừa rồi ta đã tận lực dùng Thiên Huyền công dùng mặt dây chuyền ngọc để giao tiếp, nhưng là, xem ra không có kết quả?” 

Trần Hạo nhìn mọi người. 

Bất đắc dĩ nói. 

Nếu mọi chuyện suôn sẻ, Tô Nhược Hi bây giờ nên có chút phản ứng. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng mà Trần Hạo nhìn về phía mọi người, chỉ thấy mọi người ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía sau. 

Bao gồm cả đại thúc luôn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lúc này có chút kỳ quái, mở to nhìn chằm chằm. 

“Chuyện gì đã xảy ra?” 

Trần Hạo ngạc nhiên. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Trần Thiếu, thành công! Thành công! Nàng ở ngay sau ngươi, thật sự là chị Thiên Tiên!” 

Lực Bá run rẩy nói. 

Trần Hạo vô thức quay đầu lại. 

Mí mắt không khỏi kịch liệt nhảy lên. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trước mắt anh, là một người phụ nữ mặc áo trắng đang lơ lửng. 

Nàng có một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng, đẹp quá, khiến người ta phải run sợ. 

Vân Tình lúc trước nhìn thấy trong quan tài, tuy rằng hai người nhìn gần giống nhau, nhưng không biết tại sao, nữ tử áo trắng thật nhẹ nhàng tinh xảo. 

Và việc Trần Hạo quay lưng lại, cũng khiến cho khóe miệng nữ tử áo trắng nở nụ cười mất hút. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nụ cười này dường như tỏa ra sự sống ( kiểu nụ cười tỏa nắng hoặc là nụ cười chết mê chết mệt – tùy ae tưởng tượng. Tóm lại là nụ cười quá đẹp để diễn tả) 

Nó làm cho người ta cảm thấy như gió xuân. 

Nụ cuời này theo Trần Hạo nghĩ thì chỉ các vị thiên thần mới có được. 

“Đã mấy vạn năm rồi, nhưng không ngờ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau như thế này!” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô mỉm cười bay tới trước mặt Trần Hạo, nâng cổ tay lên, vuốt má Trần Hạo. 

Ừng ực….

Trần Hạo không khỏi nuốt nước bọt: “Nữ tử áo trắng, Tôi … Tôi không phải là chồng của cô, tôi tên là Trần Hạo, năm nay tôi mới hai mươi lăm tuổi!”

“Khi ngươi nhớ lại quá khứ, ngươi sẽ hiểu, ta chờ ngươi!” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Áo trắng nói. 

“Ta tên là Tử Yên, ta biết ngươi hiện tại nhất định không nhớ rõ tên của ta!” 

La Tử Yên nhẹ giọng nói. 

“ừm!” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo vô thức gật đầu. 

Mà Trần Bình An, trong mắt nhìn La Tử Yên, ngoài vẻ kinh ngạc nhìn thần sắc, còn có một tia cung kính. 

Thật không hiểu sao Tiểu Hạo lại có được sự sủng ái của con gái Thiên Tiên. 

Ngươi biết không, nàng và Lăng Tiêu, Chiến Thần, là tình nhân lưu truyền, đều có địa vị rất cao trong vực giới! 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phương Kiến Niếp nhìn cô ấy, nhưng trong lòng lại có chút phiền muộn không giải thích được, bởi vì người phụ nữ này quá xinh đẹp, ngay cả Phương Kiến Niếp cũng ghen tị. 

“Chị Tử Yên, chị vẫn chỉ là linh hồn, rất yếu ớt, tôi đã giúp chị tìm một thân thể thích ứng, có thể tạm thời chiếm hữu thân thể của chị ấy!” 

Trần Hạo thu hồi tâm tư nói. 

“Được, nhưng mà, ta chỉ cần mượn nàng một đêm để khôi phục Nguyên Thần của ta. Sau đó ta tạm thời sống trong mặt dây chuyền ngọc huyết rồng!” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

La Tử Yên khẽ cười. 

“Sống trong mặt dây chuyền ngọc bội?” 

Trần Hạo lấy mặt dây chuyền ngọc huyết rồng của mình ra. 

“Ừm, ngươi đã trăm phương ngàn kế đến tìm kiếm ta, ta nghĩ, khẳng định là có người nói qua với ngươi cái gì, để ngươi mang theo thi thể của ta, đi đến cùng thi thể Lăng Tiêu chôn cùng phải không? Kỳ thật, mục đích ngay tại long huyết này trong ngọc bội, đây là một cái thể thích ứng thuần thiên nhiên , ta có thể ở bên trong tu luyện! 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

La Tử Yên giải thích. 

“Vậy chị Tử Yên, chị có biết người bí ẩn đó là ai không?” 

“Ta chỉ có thể đoán đại khái, nhưng cũng không chắc. Nói cụ thể, phải đợi đến khi tìm được Lăng Tiêu, ngươi mới có thể hoàn thành tích hợp triệt để. Lúc đó, có sự trợ giúp của mặt dây chuyền ngọc huyết rồng.” , ngươi sẽ không còn xa để phục hồi một trong những đỉnh cao của mình! ” 

La Tử Yên nói. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Khôi phục một trong những đỉnh cao của tôi?” 

Trần Hạo nghe có chút bối rối. 

Nhưng điều này có nghĩa là gì, Trần Hạo hiểu được, chẳng lẽ nàng muốn trở lại thời đại của Lăng Tiêu Chiến Thần? 

Vậy, mình có thực sự là tái sinh của chiến thần chuyển thế? 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo càng thêm kinh hãi. 

Về điểm này, Trần Hạo vẫn cảm thấy có chút không thể chấp nhận được. 

Nếu thực sự hồi phục, liệu nó có còn là chính mình hiện tại? 

“Đương nhiên, giữa các người đã có khoảng cách quá lâu. Tất cả những gì tôi có thể làm là đưa anh ta Nguyên Thần trở lại vị trí cũ. Tôi nghĩ rằng ngươi đã khôi phục một phần nhỏ trí nhớ của Lăng Tiêu, nhưng hầu như không thể khôi phục lại toàn bộ kỷ niêm của anh ấy.! ” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cho nên, cho dù Nguyên Thần trở lại với tôi, tôi hiện tại vẫn là tôi sao?” 

Trần Hạo có vẻ nhẹ nhõm. 

“Có thể nói như vậy, mà tại sao, ngươi quá thích ngươi bây giờ, ngươi không muốn về trước kia làm Lăng Tiêu sao?” 

La Tử Yên hơi tò mò. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ừ, tôi thích con người của tôi bây giờ. Tôi đã trải qua rất nhiều điều. Ngược lại, tôi thích tôi hơn khi còn là một học sinh nghèo. So với Chiến Thần, tôi sẵn sàng làm một người bình thường còn hơn!” 

Trần Hạo nở một nụ cười gượng nói ra những gì anh đang nghĩ. 

“Nhưng có một số điều ngươi không thể chống lại! và ngươi không thể thay đổi chúng. Bây giờ chúng đã xảy ra, ngươi phải đối mặt với chúng!” 

Tử Yên nói. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tôi biết rằng bây giờ tôi đã dấn thân vào một con đường không thể quay lại! Tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng hết sức!” 

Tử Yên cười nhẹ một tiếng, 

Trong cuộc trò chuyện, tôi thấy dáng cô ấy hơi đung đưa. 

Tôi nhìn thấy một tia sáng trắng, lập tức biến mất vào vị trí của Tô Nhược Hi. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không lâu sau, Tô Nhược Hi mở mắt ra. 

Chỉ là so với Tô Nhược Hi thường ngày, đôi mắt của cô ấy bây giờ đã mang một phong cách hoàn toàn khác. 

Trần Hạo biết đây là thành công sở hữu của La Tử Yên. 

“Trước khi ngươi khôi phục quá khứ, ta còn gọi ngươi là Tiểu Hạo?” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

La Tử Yên nói. 

Rồi cô ấy nhìn mọi người. 

Trong đó, Đại thúc và Lực Bá đều là vẻ mặt cung kính. 

Cũng có một vài cô gái xinh đẹp nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên. 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

La Tử Yên cười nói: “Ta có thể thuận lợi trở về. Nói đến, ta không thể không có mọi người giúp đỡ. Từ nay về sau, chúng ta là bằng hữu. Tử Yên đây, cám ơn mọi người!” 

“Đừng Khách khí, Thiên Tiên tỷ tỷ, đây là việc chúng tôi nên làm. Đó là vinh dự của Lực Bá, có thể làm những việc cho cô và Chiến Thần!” 

Lực Bá ngượng ngùng cười. 

“Chỉ là, hiện tại nơi này không phải của chúng ta để lưu lại lâu dài. Cửu La vương đã biết ta được Tiểu Hạo cứu rồi. Ta tin chắc rằng, với sự thông minh của hắn, hắn sẽ sớm biết chuyện gì xảy ra và truy tìm đến đây.” Ở đây không còn an toàn nữa! ” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

La Tử Yên nói. 

“Tôi cũng nghĩ tới, cho nên, sáng nay kêu Lực Bá cùng Mộc Mộc đem toàn bộ thôn dân sinh sống ở thôn làng đến nơi khác. Ta lo lắng có người theo dõi tới!” 

Trần Hạo nói. 

“Ừm, vậy chúng ta phải nhanh chóng rời đi, ngay bây giờ!” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

La Tử Yên nói. 

Cùng với đó, cô ấy dường như nghĩ ra điều gì đó, và nói: 

“Mà này, Tiểu Hạo, còn có một chuyện muốn nói với ngươi!” 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”