Mộ Hàn Trọng

Chương 50: Ngân Diệu




Vu Diệp cảm giác giấc ngủ này chính là ngủ đến cả cơ thể sảng khoái, thoải mái đến cực điểm. Khi lần nữa mở mắt ra, trong trướng đã là một mảnh sáng ngời, ngoài trướng cũng nghe thấy có người bắt đầu đi lại, nhưng cũng không quá ồn ào, tối hôm qua mọi người đều uống đến say khướt, cho nên giờ này số người tỉnh dậy rửa mặt chải đầu xong cũng không bao nhiêu.



Cảm giác tê cứng theo cánh tay truyền đến, người trong lồng ngực vẫn còn ở trong mộng đẹp, nhiệt độ cơ thể hơi lạnh, ở trong doanh trướng oi bức, ôm vào trong lòng thoái mái đến nói không nên lời, bàn tay đặt ở trên lưng người nọ, không khỏi theo bụng, một đường di chuyển đến trước ngực sờ soạng.



Phân thân vẫn chôn sâu trong hậu huyệt kia, được gắt gao bao bọc, Vu Diệp mị mắt, cúi đầu bắt đầu nhẹ hôn sau gáy Nam Khiếu Hoàn.



Sáng sớm, chính là thời khắc dễ khiến người ta hưng phấn nhất, ngắn ngủn một hồi, phân thân liền ở trong hậu huyệt trướng đại.



Người trong lồng ngực giật giật, vô thức than nhẹ một tiếng.



Ban đầu chỉ có ý định trêu chọc, nhưng theo một tiếng than nhẹ này, dục niệm trong cơ thể liền bùng cháy. Vu Diệp hơi dùng chút lực, liền đem Nam Khiếu Hoàn đặt xuống dưới thân, cả người đè ép lên.



Đêm qua bị gây sức ép mệt mỏi không chịu nổi, vì vậy Nam Khiếu Hoàn ngủ có chút sâu, nhưng cho dù như vậy, lúc này cũng bị hành động của Vu Diệp làm cho thanh tỉnh lập tức.



“… Chủ, chủ thượng?”



Vừa mới tỉnh lại ý thức còn có chút mơ hồ, nhất thời, hoàn toàn không kịp phản ứng đây là tình huống gì.



Vu Diệp nghiêng thân sáp đến gần, một tay bắt lấy cằm Nam Khiếu Hoàn, dùng môi che lại miệng y.







“Chủ thượng?” Người đứng chờ ở ngoài doanh trướng, tay bưng dụng cụ rửa mặt khẽ kêu.



Vu Diệp lưu luyến đem phân thân rút ra khỏi cơ thể Nam Khiếu Hoàn, trước khi đứng dậy, lại hôn lên gò má người vẫn chưa thể bình phục lại hô hấp kia một cái, mới trả lời người ngoài doanh trướng: “Khanh Nhan, tiến vào.”



Nữ tử bên ngoài nhấc lên màn cửa, cúi đầu đem chậu rửa mặt đặt vào một bên, sau đó bắt đầu hầu hạ Vu Diệp rửa mặt thay quần áo. Nghe được tiếng hít thở của người thứ ba trong trướng, nàng âm thầm liếc nhìn về phía giường Vu Diệp. Nơi đó, chăn bọc kín đáo…



Vu Diệp tà liếc Khanh Nhan một cái, nhạt nói: “Lấy thêm một cái chậu tiến vào.”



“Này…” Khanh Nhan ngạc nhiên, lập tức kịp phản ứng, xoay người đi ra ngoài, sau đó lại bưng một chậu nước trong khác tiến vào.



“Ngươi ra ngoài đi.”



“Vâng.” Xoay người hành lễ, Khanh Nhan liền lui xuống.



Vu Diệp quay đầu nhìn về phía người nằm trên giường, thấy y vẫn duy trì tư thế vừa rồi, vùi đầu ở trong gối, nghe được tiếng Khanh Nhan đã đi xa, mới từ trên giường ngồi dậy, tựa như không hề nhìn thấy ánh mắt của Vu Diệp, cúi đầu ý định xuống giường.



“Đừng nhúc nhích.” Vu Diệp giương giọng ngăn lại, nhặt lên áo lót tối qua vắt ở một bên, “Ta đến.”



Vì thế Nam Khiếu Hoàn liền quỳ ngồi ở trên giường, bên kia Vu Diệp đem khăn nhúng vào trong chậu nước, vắt khô, mới đi trở về bên giường ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ngươi trước gục xuống, ta giúp ngươi rửa sạch phía sau.”



Tối hôm qua sau khi chấm dứt, hai người đều tinh bì lực tẫn, Nam Khiếu Hoàn lại trực tiếp ngủ thiếp đi, hiện nay trên người ai cũng đều dính nị, ở bãi săn không được tiện nghi như ở trong thành, nên chỉ có thể dùng khăn lau sơ qua.



Nam Khiếu Hoàn nghe lời thuận theo gục xuống, Vu Diệp cầm khăn thay y lau phía sau lưng. Thời điểm lau đến hậu đình, tay Vu Diệp ngừng lại.



Hai bắp đùi thon dài hữu lực mở ra, có thể thấy rõ hậu huyệt sưng đỏ, nhớ tới sự điên cuồng đêm qua, ánh mắt Vu Diệp trầm trầm, làm có chút quá…



Trước kia, Vu Diệp luôn nhớ kỹ nơi này không phải là thế kỷ hai mươi mốt hiện đại cởi mở. Cho nên ở tình sự hắn luôn luôn ôn nhu, luôn để ý đến vị trí thân phận của Nam Khiếu Hoàn, tận lực không nói ra những lời tán tỉnh trêu chọc quá đáng… Nhưng tối hôm qua, dưới tác dụng của rượu cùng ‘Di Tình’, hắn hoàn toàn đem mọi thứ ném ở sau đầu…



Cúi đầu thở dài, rất nhanh lau sạch xong, đối Nam Khiếu Hoàn nói: “Đợi lát nữa trở về, nhớ kỹ tìm chút dược, đừng quên thoa.”



“… Vâng.”



Tiếng nói trầm thấp, còn có vài phần khàn khàn.



Đi ra doanh trướng, gió nhẹ nghênh diện phất tới, Vu Diệp vươn vai sảng khoái, đợi một lúc, Nam Khiếu Hoàn cũng từ bên trong đi ra, đứng ở phía sau hắn.



Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ngựa hí, một con ngựa trắng từ phía sau đang chạy tới chỗ hai người, nhìn thấy Vu Diệp và Nam Khiếu Hoàn, nó phát ra tiếng phì phì trong mũi, tựa đầu tới gần, vô cùng thân thiết ủi ủi cánh tay Nam Khiếu Hoàn.



Vu Diệp chú ý thấy cái bờm dài quá khổ của nó đã được tỉa gọn, lưng đeo yên ngựa, dây cương cũng đã được gắn lên, lông toàn thân óng ánh, hiển nhiên đã được tắm rửa sạch sẽ. Nhìn đến vẻ vui sướng trong mắt Nam Khiếu Hoàn, hắn cười cười, nhìn ra phía sau lưng ngựa, quả nhiên thấy Ỷ Lôi đang tiến tới.



“Tham kiến chủ thượng.” Ỷ Lôi hành lễ, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người và ngựa ở bên cạnh, lại nói, “Điểm tâm đã chuẩn bị tốt, chủ thượng hiện tại có muốn dùng?”



“Ân, ăn cơm xong chúng ta cũng nên hồi phủ.”



Ỷ Lôi ứng thanh, hành lễ rồi lui xuống, Vu Diệp quay đầu nhìn lại người đang vuốt cổ ngựa, không khỏi nhoẻn miệng nở nụ cười.



Sáng sớm ánh mặt trời ôn hòa, bao phủ toàn bộ bãi săn, rừng cây xanh biếc, Vu Diệp ngửi được mùi hoa dại thoang thoảng trong không khí, tâm tình thập phần không tồi.



Mấy con bướm màu thủy lam nhẹ bay đến trước mặt Vu Diệp, Vu Diệp xoay người, liền nhìn thấy Ti Hoàng Hàn Luyện cười dài tiến về phía mình: “Hàn Trọng ca ca dậy thật sớm.”




“Ngươi cũng vậy.”



“Hàn Trọng ca ca tối hôm qua rút lui sớm nhất, không thể cùng mọi người vui vẻ đến cuối cùng, thật sự rất đáng tiếc a.” Ti Hoàng Hàn Luyện có chút tiếc hận nói, “Bất quá xem tâm tình Hàn Trọng ca ca hiện tại không tồi, hẳn là đêm qua nghỉ ngơi rất tốt.” Nói xong, ánh mắt hắn giống như vô tình rơi xuống trên người người đứng phía sau Vu Diệp.



“Ha hả. Cũng không tồi.”



Vu Diệp ôn hoà đáp, theo tầm mắt Ti Hoàng Hàn Luyện xem xét: “Làm sao thế?”



“Không có gì.” Ti Hoàng Hàn Luyện cười cười, lại hàn huyên vài câu, liền xoay người rời đi.



Vu Diệp thiêu mi, nhìn theo bóng lưng thiếu niên dần biến mất, ánh mắt trầm trầm.



Bãi săn Nhạn Sơn nằm ở phía Đông Bắc của Huyền Kinh, giống như lúc đến, kỵ mã bất quá một canh giờ, Vu Diệp đã về tới Vương phủ của mình ở nội thành.



Thời điểm Nam Khiếu Hoàn từ trên lưng Ngân Diệu nhảy xuống, dưới chân đột nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp trên mặt đất. May mắn Vu Diệp đã xuống ngựa trước y một bước, tay mắt lanh lẹ vội vàng đem người đỡ lấy: “Làm sao vậy?”



“… Thuộc hạ không có việc gì.” Nam Khiếu Hoàn đứng thẳng dậy, nắm dây cương Ngân Diệu muốn dẫn nó về phía chuồng ngựa bên trong phủ.



“Không có việc gì?” Vừa mới tiếp xúc nhiệt độ cơ thể kia, liền biết là đang phát sốt, thế nhưng còn nói không có việc gì? Khẩu khí của Vu Diệp bất giác lạnh xuống, đoạt lấy dây cương trong tay y, ném cho Ỷ Lôi đứng bên cạnh, cũng không thèm nhìn tới nói: “Đem Ngân Diệu dẫn tới hậu viện, không cần buộc. Ngoài ra, cho nó ở một khu riêng biệt chỉ một mình nó.”



Ỷ Lôi gật đầu, liền nắm Ngân Diệu tiến vào phủ.



Tuy rằng chẳng biết tại sao Vu Diệp đột nhiên sinh khí, Nam Khiếu Hoàn vẫn là ‘Xoát’ một tiếng quỳ xuống, cúi đầu nhận tội: “Thuộc hạ biết sai, thỉnh chủ thượng trách phạt.”




Nhịn xuống xúc động muốn đánh người, Vu Diệp kéo Nam Khiếu Hoàn từ trên mặt đất lên: “Ngươi hảo hảo nằm ở trên giường cho ta, trước khi sốt chưa khỏi, tuyệt đối không được xuống giường. Khanh Nhan!”



“Vâng, chủ thượng?”



“Giúp ta trông coi y.”



“Khanh Nhan đã biết.” Thấy sắc mặt Vu Diệp càng ngày càng lạnh lẽo, Khanh Nhan vội vàng lôi kéo Nam Khiếu Hoàn rời đi.







Tựa vào ghế thái sư, Vu Diệp nhìn về phía người đối diện.



Người kia là một trung niên nam tử, dáng người mập mạp bao bọc trong một thân tơ lụa, trên gương mặt béo ú là nụ cười rạng rỡ, thấy Vu Diệp nhìn gã, gã hơi chút bất an chà xát hai tay, nhưng vẫn hắc hắc cười nói: “Vương gia, ngài xem… Hạ quan gần đây tay chân có chút nhanh nhẹn… Sự kiện kia…”



“Ngươi yên tâm, sau khi chuyện thành công, ưu đãi hiển nhiên không thiếu phần Lý thượng thư ngươi. Đây là chút ít ngân phiếu, ngươi trước cầm dùng.” Vu Diệp đẩy qua một cái hộp gỗ, Lý thượng thư kia mừng rỡ, vội vàng nhận lấy, mở ra nhìn nhìn, trong mắt nổi lên kinh hỉ.



Đóng nắp hộp, gã đem hộp gỗ nhét vào trong tay áo, đứng dậy hành lễ, sau lại cùng Vu Diệp hàn huyên vài câu, mới theo hạ nhân đi ra ngoài.



Khanh Nhan từ một bên đi đến cạnh Vu Diệp, nhìn bóng dáng tròn vo giống như quả cầu kia, lo lắng nhìn về phía Vu Diệp.



“Chủ thượng… Lần trước không phải ngài vừa mới cho hắn…”



“Người như thế, vĩnh viễn cũng sẽ không biết đủ.” Vu Diệp xoay người trở về thư phòng, tiếp nhận quyển sổ nhỏ Khanh Nhan đưa qua. Quyển sổ nhỏ kia ghi đầy tên, sau mỗi cái tên đều có ghi chú tỉ mỉ thân gia bối cảnh, sở thích cùng cuộc sống. Cầm lấy bút chu sa [bút đỏ], lật đến một trang trong số đó, Vu Diệp ghi lại số ngân phiếu vừa mới cấp ra kia: “Hắn từ một Huyện lệnh nho nhỏ leo lên đến vị trí hiện tại, cũng xem như có chút bản lĩnh, nếu muốn hắn đứng về phía Tam ca, một chút tiền đó, ta thật không để vào mắt.”



“Chính là hắn hiện tại lấy của ta bao nhiêu, đến lúc đó liền phải ra bấy nhiêu sức…. Nếu muốn thay đổi chủ ý…”



Viết xong chữ cuối cùng, Khanh Nhan đem sổ cất kỹ, xoay người lại, liền thấy Vu Diệp dùng tay chống đầu, mím mím môi, trong mắt thoáng xẹt qua vài phần lạnh lẽo, trên gương mặt tuấn mỹ kia, nhìn ngược chiều ánh sáng, nhưng lại sinh ra vài phần cảm giác xa lạ.



“Ha hả… Không cần lo lắng, ta sẽ khiến hắn tuyệt không có can đảm này.”



Khanh Nhan ngẩn ra, giương mắt nhìn lần nữa, chỉ thấy Vu Diệp đã lại hồi phục bộ dáng nhợt nhạt cười như xưa.



“Khiếu Hoàn bên kia thế nào?”



“Bẩm chủ thượng, mới vừa uống thuốc, đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Thời điểm Khanh Nhan tới đây, đã phân phó hai ám vệ ở ngoài cửa canh giữ.”



“Ân.” Vu Diệp gật đầu, nhìn nhìn đồng hồ cát, nhớ lại tình cảnh sáng nay, liền quyết định đi tới phòng Nam Khiếu Hoàn nhìn xem, kết quả vừa mới ra tới cửa, đã thấy quản gia dẫn vào một tiểu thái giám đang hướng hắn đi tới.



Vu Diệp nhìn kỹ, tiểu thái giám này hắn nhớ rõ, là tiểu thái giám đi theo hầu hạ bên người Vân Liệt Đế.



“Nô tài tham kiến Vương gia.” Tiểu thái giám hành lễ xong, ngẩng đầu lên, nói, “Bệ hạ thỉnh Vương gia tiến cung, nói có chuyện quan trọng muốn thương nghị.”



Chuyện quan trọng muốn thương nghị?!



Vu Diệp đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía tiểu thái giám kia, trong đầu nháy mắt đã hiện lên mấy loại khả năng.