Mộ Hàn Trọng

Chương 34: ≫




Mắt thấy Ti Hoàng Hàn Hồng sắp ngã xuống mặt đất, một bóng trắng liền phóng ra tới, đem người ôm vào trong lồng ngực.



Vu Diệp ôm Ti Hoàng Hàn Hồng đã say khướt, ánh mắt quét một vòng các đình nghỉ mát ở chung quanh, thản nhiên mở miệng: “Tam ca uống có chút nhiều… A, mong các vị đừng chê cười.”



Vừa dứt lời, đã mang Ti Hoàng Hàn Hồng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.



“Ha hả, Thuấn Ngọc Vương múa kiếm rất hay!” Một lão nhân ngồi ở đình nghỉ mát gần đó vuốt râu khen ngợi, cười dài cảm thán nói, “Khiến cho lão phu lại nhớ về ba mươi năm trước đi theo tiên đế chinh chiến… Thật sự là những ký ức không thể lãng quên…”



Một tiếng thở dài cuối cùng, khiến cho thần tử xung quanh đều phụ họa.



Lão nhân này chính là Phiêu Kỵ Đại tướng quân kiêm Điện Tiền Ti Đô chỉ huy sứ, hiện đang giữ chức Xu Mật Sử – Quyền Bình Sinh, ba mươi năm trước hắn đi theo tiên đế Nam chinh Bắc chiến, lập vô số chiến công lừng lẫy. Xu Mật Viện chưởng quản quân vụ trong cả nước, Xu Mật Sử chính là chức quan cao nhất, cùng Tể tướng phân chia hai phía văn võ mà chưởng quản, quyền cao chức trọng vô cùng. Mà Quyền Bình Sinh là người rất cẩn thận, xử sự trang trọng, trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị của các hoàng tử, lão luôn biểu thị bản thân đứng ở vị trí trung lập.



Vu Diệp nhìn vài lần Quyền Bình Sinh, thay mặt Ti Hoàng Hàn Hồng đáp một cái lễ với lão, liền không dây dưa tiếp, im lặng tiếp tục uống rượu dùng bữa, trong lòng lại âm thầm suy tính.



Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, không khí buổi vãn yến sau bài múa kiếm vừa rồi, cũng dần trầm tĩnh xuống. Mà bên kia Vân Liệt Đế cũng đã rời khỏi đình nghỉ mát, nơi này hiện không còn ai tọa trấn, mọi người không cần phải cố kỵ nữa, tụ tập uống rượu bát quái đủ loại. Có vài người gan lớn, đi tới, mời rượu Vu Diệp cùng Mộ Vân Tiêu bọn họ.



Mộ Vân Tiêu hé ra mặt lạnh khiến không ai dám tới gần, bởi vậy rượu mời trong tay những người kia đại đa số đều uống vào bụng Vu Diệp. Cũng may tửu lượng Mộ Hàn Trọng không tồi, sau khi đuổi được đám người kia đi, cũng chỉ mới có chút choáng váng đầu.



Đêm ngày càng sâu, yến hội cũng giải tán gần hết, quay đầu nhìn lại Ti Hoàng Hàn Hồng đang dựa vào nhuyễn tháp ngủ say, Vu Diệp mở miệng nói với Mộ Vân Tiêu: “Sư phụ, chúng ta cũng nên đi.”



“Ân.” Đợi một đêm, không đợi được điều như trong dự kiến, trong lòng có chút thất vọng, cũng có chút như trút được gánh nặng, Mộ Vân Tiêu thản nhiên đáp lời, buông chén rượu trong tay, lập tức đứng dậy.



Vừa lúc đó, một tiểu thái giám chạy tới chỗ hai người bọn họ, chân mày Vu Diệp cau lại, khóe miệng lộ ra ý cười nghiền ngẫm.



“Hai vị Vương gia… Xin đợi một chút.” Tiểu thái giám có chút vội vàng, trên trán chảy mồ hôi, một đôi mắt sáng ngời nhìn Vu Diệp cùng Mộ Vân Tiêu.



“Chuyện gì?” Vu Diệp hỏi.



“… Bệ hạ… Bệ hạ mời Tiêu vương gia đến ngự hoa viên một chuyến.”



Nghe thấy tên của mình, hai mắt Mộ Vân Tiêu thoáng trầm xuống, sắc mặt lạnh lùng, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Không đi! Hàn Trọng, chúng ta đi…”



Dứt lời, lập tức xoay người rời đi, không hề quan tâm tới khẩu dụ của Vân Liệt Đế.





Vu Diệp bày ra nụ cười ‘Thật có lỗi’ với tiểu thái giám kia, sau đó nâng lên Ti Hoàng Hàn Hồng đang mộng đẹp, ba vũ cơ đi theo phía sau hắn, đoàn người cứ như vậy rời đi trước mặt tiểu thái giám.



Bên ngoài cửa cung, trên một chiếc xe ngựa, Nam Khiếu Hoàn cùng An Vô lẳng lặng chờ đợi.



“Chủ tử!” An Vô trước tiên nhìn thấy thân ảnh Mộ Vân Tiêu đang bước nhanh ra, vội vàng tiến lên, nhưng mà Mộ Vân Tiêu chỉ nhìn y một cái, liền không nói lời nào vạch ra màn xe ngồi vào trong. An Vô kinh ngạc, vội vàng theo vào.



Mộ Vân Tiêu chân trước vừa ra, nhóm năm người Vu Diệp cũng lập tức xuất hiện trước mặt Nam Khiếu Hoàn.



Nam Khiếu Hoàn còn chưa kịp kêu một tiếng ‘Chủ thượng’, ánh mắt của ba vũ cơ tuyệt sắc kia liền sáng ngời, nhìn y nở nụ cười quyến rũ, hướng về phía y đi tới, tận lực biểu hiện tác phong mạnh dạn của nữ tử Tây Vực.




Đem Ti Hoàng Hàn Hồng an trí ổn thỏa trên xe ngựa, Vu Diệp khẽ liếc mắt nhìn Mộ Vân Tiêu một thân sát khí đang ngồi ở gần đó.



Mặc dù không biết nguyên do, nhưng hắn nhìn ra tâm tình vị Tôn Đại Thần này đang thập phần không tốt. Đã quen nhìn hắn hỉ nộ vô thường [vui buồn thất thường], Vu Diệp gửi tới An Vô một ánh mắt cổ vũ, liền ra khỏi xe ngựa.



“Chủ thượng.”



Nhìn thấy Vu Diệp đi ra, Nam Khiếu Hoàn ngẩng đầu kêu một tiếng, trong giọng nói mơ hồ đã mang theo vài phần cầu cứu.



Vu Diệp nhìn qua, chỉ thấy ba vũ cơ tuyệt sắc kia, hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt băng sơn của Nam Khiếu Hoàn, đều xúm tụm ở bên cạnh y, có một người còn không đợi y cho phép, đã vươn bàn tay mềm mại sờ soạng trên mặt Nam Khiếu Hoàn.



Thấp giọng khụ hai tiếng, Vu Diệp ý bảo các nàng mau vào xe ngựa, ba mỹ nhân lúc này mới từ bỏ, cười dịu ngọt xoay người lên xe.



Nhìn biểu tình trên mặt Nam Khiếu Hoàn hiếm khi xuất hiện vẻ xấu hổ cùng luống cuống, trong lòng nảy lên vài phần ý cười, Vu Diệp ngồi xuống trước cửa xe ngựa, cùng Nam Khiếu Hoàn sóng vai, cười quay đầu nhìn y một cái, trong ánh mắt là vẻ thú vị, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Đi thôi.”



Rốt cục cũng nghe được mệnh lệnh, Nam Khiếu Hoàn thầm thở phào một hơi, gật gật đầu, giơ lên dây cương trong tay, bốn con tuấn mã nhấc chân, từng bước chậm rãi quay trở về.



Thành Huyền Chu chia ra làm hai khu vực thành khác nhau, nội thành và cung thành, trong cung thành có hoàng cung Huyền Chu nơi ở của hoàng đế và ba đại khu lớn chuyên dùng để xử lý chính sự, cung thành nằm phía ngoài, nội thành nằm phía trong, trong nội thành là nơi ở của các hoàng tộc tôn thất cùng quan lớn đại thần, phủ đệ của Ti Hoàng Hàn Hồng, cũng là ở trong đó.



Đèn lồng treo trên đại môn màu son chiếu ra ánh sáng mơ hồ, nửa đêm không người, một trận tiếng vó ngựa từ trong bóng đêm dày đặc truyền đến, theo sau đó, một chiếc xe ngựa từ ngã tư đường dần xuất hiện, khi đi tới trước đại môn Thuấn Ngọc Vương phủ, người đánh xe thu lại dây cương, bốn con tuấn mã liền dừng bước, xe ngựa vững vàng ngừng lại.



Đại môn của Vương phủ mở ra, người vẫn luôn chờ ở bên trong nghe thấy thanh âm, lập tức vội vàng đi ra, thời điểm nhìn thấy thanh niên áo trắng từ mã xa nhảy xuống, trên gương mặt thanh tú liền hiện lên vui mừng: “Hàn Trọng, các ngươi đã trở lại?”




“Tẩu tử [chị dâu].” Vu Diệp khẽ cười gật đầu, để cho hạ nhân trong Vương phủ đỡ lấy Ti Hoàng Hàn Hồng từ trong xe ngựa ra, quay đầu hướng Liễu Phượng Âm, tức thê tử kết tóc của Ti Hoàng Hàn Hồng giải thích: “Tam ca ở bữa tiệc uống nhiều quá, lại động chân khí, lát nữa ta sẽ phái người đưa qua cho tẩu tử một ít dược, khi tẩu tử giúp Tam ca đổi dược, đừng quên dùng tới.”



“Thật sự đã phiền toái Hàn Trọng ngươi …”



Trong đôi mắt đẹp hàm chứa vài phần lo lắng, Liễu Phượng Âm nhẹ giọng nói tạ ơn, liền vội bước lên phía trước, hướng Mộ Vân Tiêu vừa từ trong xe ngựa đi ra hành một cái lễ, sau đó liền đỡ Ti Hoàng Hàn Hồng vào đại môn.



Ti Hoàng Hàn Hồng năm nay hai mươi bảy tuổi, cùng Liễu Phượng Âm thành thân đã được ba năm, phu thê hòa hợp, khiến cho không ít nữ nhân trong Huyền Kinh đau lòng… Đương nhiên, trong ba năm đó, cũng khiến cho Mộ Hàn Trọng vô cùng thống khổ, xong cũng phải nói, cuộc hôn nhân này là do chính hắn một tay thúc đẩy… Trong đầu hiện lên một ít cảnh tượng, Vu Diệp nhìn thân ảnh biến mất phía sau cánh cửa, âm thầm thở dài.



Ba nữ vũ cơ mặc lụa đỏ đi tới, một người trong đó, quyến rũ kêu một tiếng Vương gia, dán thân người tới chỗ Vu Diệp: “Vương gia~~ ”



Thiếu chút nữa đã quên mất ba nữ nhân này, Vu Diệp bất đắc dĩ nhìn đôi mắt xanh biếc trước mặt mình, một bên nhẹ xoa huyệt thái dương, một bên hướng thị nữ đứng bên cạnh phân phó: “A Quân, dẫn các nàng xuống hảo hảo an bài phòng ở…”



Thị nữ tên A Quân gật đầu, đi tới trước mặt hai nữ nhân còn lại, muốn dẫn các nàng đi xuống, hai người họ liền hướng mắt nhìn về phía nữ tử bên này, giữa ba người bọn họ ai là thủ lĩnh liền đã rõ ràng.



Nữ vũ cơ mềm mại như không xương dán ở trên người Vu Diệp lộ ra biểu tình ủy khuất, trong đôi mắt màu xanh biếc hàm chứa hơi nước nhìn Vu Diệp, một bộ liên hoa yếu ớt động lòng người.



Ngón tay thon dài nhẹ xoa trên gò má trắng nõn mịn màng của nàng, trong đôi con ngươi u hắc hiện lên vài tia cưng chiều nhẹ cười: “Hôm nay đã quá muộn, ngoan, cùng A Quân đi xuống…”



Lúc này nữ tử mới nở nụ cười, ý cười sáng lạn, tựa như ánh nắng giờ Ngọ, thừa dịp Vu Diệp thoáng thất thần, nữ tử lập tức kề sát mặt đến, hôn lên môi Vu Diệp.




Hoàn toàn không ngờ tới nữ nhân trước mắt sẽ lớn mật như vậy, ánh mắt Vu Diệp trầm trầm, lập tức dùng tay giữ lấy đầu nàng, đem người ở bốn phía xem như cây cảnh, cùng nàng hôn nồng nhiệt…



Đợi nụ hôn chấm dứt, người trong lồng ngực liên tục thở dốc, mị thái lan tràn, kiều diễm như hoa, mỉm cười an tĩnh nhìn Vu Diệp một hồi, mới từ trong ngực hắn thoát ra, cùng hai nữ tử còn lại theo A Quân rời đi.



Vừa rồi Vu Diệp cùng mỹ nhân hôn đến quên cả trời đất, đáng thương Nam Khiếu Hoàn đứng chờ ở bên này nhìn xem đến thập phần xấu hổ, đỏ mặt xoay người sang chỗ khác, sau một lúc lâu, nghe được tiếng bước chân rời đi mới dám quay đầu lại, kết quả liền đối diện với một đôi mắt u hắc hàm chứa ý cười ngâm ngâm.



Nam Khiếu Hoàn cảm thấy trên mặt lại nóng thêm vài phần, rủ mắt, tận lực không chú ý tới vẻ trêu đùa trong mắt Vu Diệp, cúi đầu mở miệng: “Chủ thượng.”



Vu Diệp hướng y gật gật đầu, quay người lại, cất bước mang theo Nam Khiếu Hoàn đi vào vương phủ.



Đây là một ôn tuyền lộ thiên [hồ nước nóng ngoài trời], nằm phía sau hậu viện nơi Vu Diệp ở, mặt đất trải đầy đá cuội tạo thành lối đi nhỏ uốn lượn giữa hai hàng liễu rậm rạp, gió thổi cành liễu phất phơ, khung cảnh mơ hồ có chút u lãnh.




Nhiều ngày đi đường mệt nhọc, sau tiệc rượu trở về mệt nhọc càng tăng thêm vài phần, thế nhưng chỉ ngâm mình trong ôn tuyền một hồi, mệt mỏi toàn thân thoáng chốc đều tan biến.



Vu Diệp ngửa đầu tựa vào vách đá ôn tuyền, để cho thị nữ trong phủ quỳ gối bên cạnh ao thay hắn tẩy trừ đầu tóc.



Gió đêm phất phơ, nhìn lên bầu trời đầy sao, Vu Diệp khẽ khép hai mắt, hồi tưởng lại những việc ở vãn yến vừa rồi, suy nghĩ kế hoạch trong đoạn thời gian này.



Mộ Hàn Trọng thích Ti Hoàng Hàn Hồng, bởi vì vậy mới tham gia cuộc chiến tranh giành đế vị, thế nhưng, hắn vẫn có điều giữ lại, tuy nói hắn từ nhỏ đã bị Mộ Vân Tiêu thu làm đồ đệ, ngày đó rời khỏi Huyền Kinh, hắn đã mất đi quyền kế thừa, tuy nhiên, xuất thân của Mộ Hàn Trọng, so với Ti Hoàng Hàn Hồng tốt hơn gấp bội phần, lại thêm, hoàng đế đối với đứa con trai này ngay từ nhỏ đã rất sủng ái, đây là chuyện ai ai cũng biết. Hắn nếu thực sự muốn quay về kinh tự mình thay Ti Hoàng Hàn Hồng bày mưu tính kế, thì các thế lực ở Huyền Kinh tuyệt không thành ra như tình cảnh hôm nay,… Trong đầu có trăm vạn dòng suy nghĩ, bên kia, thị nữ đã giúp hắn tẩy trừ xong, lấy tới y phục sạch sẽ, hầu hạ Vu Diệp mặc vào.



Đợi xong hết thảy, Vu Diệp liền đuổi thị nữ đi, một mình trở về phòng. Không đốt đèn, trực tiếp gục lên trên giường, mở to mắt giống như ngẩn ngơ, kì thực trong lòng tâm tư bách chuyển…



Huyền Kinh nằm ở phía Nam, không thể so với Thiên Dạ Cung tọa lạc trên núi không khí quanh năm mát lạnh, lúc này Vu Diệp chỉ mới nằm một hồi, lại bất tri bất giác cảm thấy bực mình, trở mình một cái, yên tĩnh nằm thêm một lúc, lại cảm thấy không khí trong phòng càng oi bức thêm.



“Chủ thượng… Cần mở cửa sổ?”



Đột nhiên, giọng nam từ tính vang lên giữa không gian im lặng. Vu Diệp giật mình, lập tức từ trên giường ngồi dậy, nương theo ánh trăng, nhìn tới chân giường, liền thấy trong bóng tối, lờ mờ có một thân ảnh cao lớn đang quỳ, đầu cúi thấp, đúng là Nam Khiếu Hoàn mà hắn vốn tưởng đã đi nghỉ ngơi.



Trong lòng lay động, Vu Diệp chợt nhớ tới, tựa hồ… đã tới bảy ngày. Nghĩ đến đây, hắn nhìn chằm chằm Nam Khiếu Hoàn, không khỏi cười khẽ một tiếng, người này đối với những chuyện vụn vặt cũng không quá để tâm, thế nhưng mỗi khi hắn quên chu kỳ bảy ngày kia, y đều sẽ mang vẻ mặt không chút thay đổi nhắc nhở hắn, ngữ khí thản nhiên… Từ đầu đến cuối, đều giống như đang nhắc tới chuyện gì đó không liên quan đến y.



“Ân.” Hắn khẽ đáp một tiếng, Nam Khiếu Hoàn liền theo trên mặt đất đứng dậy, mở ra nửa cửa sổ, lại trở về quỳ hảo.



“Ngươi tới từ khi nào?” Nếu y không lên tiếng, Vu Diệp căn bản không phát hiện trong phòng còn có thêm một người.



“Trước khi chủ thượng quay về phòng không lâu.”



Cửa sổ mở ra, gió đêm hiu hiu thổi vào, đưa tới cảm giác thanh mát, hòa lẫn trong đó còn có một hương vị mà sau gần hai tháng tiếp xúc Vu Diệp đã dần quen thuộc…



“Đã tắm qua?” Vu Diệp hướng Nam Khiếu Hoàn vẫy tay, thân ảnh cao lớn kia liền theo chân giường đứng lên, đi tới đứng bên cạnh Vu Diệp: “Vâng.”



Như vậy xem ra, y đã tranh thủ thời gian lúc hắn ngâm ôn tuyền mà đi tẩy trừ, sau đó vào đây quỳ, chờ hắn trở về … Nghĩ đến đây, Vu Diệp nhẹ cười: “Lên đây đi.”