Mộ Hàn Trọng

Chương 29: Mây Kéo Đến (1)




Ranh giới phía Bắc của Đại Dận Quốc là vùng Vĩnh Xương cát vàng, phía Nam là Thuý Ngọc Đảo, phía Tây đối diện Hàn Quốc, phía Đông là vô tận biển xanh, diện tích lãnh thổ mở mang, quốc gia cường thịnh. Trong lúc Vân Liệt Đế tại vị, có hơn mười địa điểm nổi tiếng phồn hoa lưu danh sử sách, trong đó không thể không nhắc đến, là Tuyền Thành nằm ở Tây Bắc Triều Châu.



Một đêm này, gió nhẹ dập dờn, đèn lồng mới lên, trong Tuyền Thành là cảnh tượng phồn hoa rực rỡ. Đã gần đến giờ Tuất, ở ngã tư đường vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt, các quán ăn ven đường vẫn bóc khói nghi ngút, các tiểu thương đang lớn tiếng thét to, những nữ tử hồng trần tươi cười tựa ở lầu hai các tòa lâu, đánh giá các phú gia công tử đi trên đường, Dũng Tuyền Lâu lúc này cũng đèn đuốc sáng trưng, khách nhân ngồi chật đại sảnh, thuyết thư lão nhân* vuốt râu cao giọng kể chuyện, giảng giải những truyền kỳ trên giang hồ cũng như trong triều đình…



[Thuyết thư lão nhân: Ở Trung Quốc thời xưa thường có một số người có tài ăn nói sống dựa vào việc kể chuyện cho mọi người nghe (có thể là chuyện thật, cũng có thể hư cấu)]



Bên này, thuyết thư lão nhân vừa mới giảng đến năm đó Tiêu cung chủ của Thiên Dạ Cung một mình xông vào Thập Tam doanh ở Giang Nam, đánh bại ngũ đại cao thủ, khách ngồi ở đây ai nấy đều dài cổ vãnh tai nghe, sợ một chút không để ý sẽ bỏ lỡ điểm mấu chốt nào đó.



“Tiêu cung chủ kia võ nghệ vô cùng cao cường, cho dù là các Đại đương gia của Thập Tam doanh liên thủ chống lại cũng không có mấy phần thắng, cho nên chỉ một mình Tứ đương gia không ai biết đến kia càng không tính là gì… Nghĩ xem Thiên Dạ Cung là cái gì cung, người ở Thập Tam doanh này lại tuyên bố khinh thường… Tiêu cung chủ cảm thấy khó chịu, căn bản không đem Tứ đương gia kia để vào mắt, mọi người chỉ nghe hắn hừ lạnh một tiếng, bóng trắng chợt lóe, nháy mắt liền không còn thấy bóng dáng…”



Cùng lúc này, trong đám đông sầm uất bên ngoài đường phố, người đi đường đều ngưng mắt nhường đường.



Bốn chiếc xe ngựa nối đuôi nhau xuất hiện trước mắt mọi người, canh giữ xung quanh xe ngựa có hơn hai mươi con ngựa màu đen cao to, cưỡi lên lưng ngựa đều là những nam tử mặc một thân hắc y gương mặt lạnh lùng. Phía trước có một người giơ lên dây cương, toàn bộ xa giá liền dừng lại trước cửa Dũng Tuyền Lâu. Vài tên tiểu nhị lập tức ra đón, tiến lên hỏi nam tử đầu lĩnh kia: “Khách quan là ở trọ hay nghỉ trọ?”



“Ở trọ.” Nam tử thấp giọng đáp, nói xong đem dây cương giao cho một hắc y nhân phía sau vừa vượt lên, xoay người xuống ngựa, đi tới bên cạnh một trong bốn chiếc xe ngựa kia, lúc này người đi đường mới nhìn rõ, xen lẫn trong một đám hắc y nhân, còn có một công tử trẻ tuổi mặc áo trắng.



“Chủ thượng, đã tới nơi.” Hắc y nhân khom mình hành lễ, thanh niên áo trắng hướng hắn nhẹ cười gật đầu, thuận tiện xoay người xuống ngựa, tiếp theo sau, người trong mấy chiếc xe ngựa còn lại cũng lần lượt đi ra, tuổi tác không đồng nhất, bộ dạng khí chất cũng khác nhau, bọn tiểu nhị của Dũng Tuyền Lâu được xưng đệ nhất lâu vùng Tây Bắc hàng năm ở đây, cho nên khả năng nhận thức người cũng liền có chút xuất sắc, vừa thấy đoàn người này liền biết lai lịch không nhỏ, vì thế càng thêm cung kính, mấy người bước lên phía trước đón khách đi vào.



Lúc này, thuyết thư lão nhân vừa nói xong Tiêu cung chủ chỉ một chiêu thức đã đánh bại Tứ đương gia của Thập Tam doanh, khách nhân ở đại sảnh lầu một liên tục vỗ tay tán thưởng.



Thanh niên tuấn dật một thân trường bào nguyệt sắc dẫn đầu đoàn người đi tới đại sảnh, dung nhan hắn giống như vẽ ra từ bức tranh, những người ngồi xung quanh đều vô thức ngừng uống rượu, tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người hắn. Thanh niên sắc mặt buồn bực, chân mày cau lại, thái độ không thèm để ý hướng lầu hai đi lên, đồng thời vung ống tay áo, một khối bạc mười lượng liền phóng tới trên bàn trước mặt thuyết thư lão nhân.



Thỏi bạc này đột nhiên xuất hiện, thuyết thư lão nhân ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ nhận được một cái gật đầu từ nam tử đi theo phía sau thanh niên mặc trường bào nguyệt sắc kia. Lúc này cảm thấy vui mừng, nghĩ rằng đó là cao nhân, đem bạc nhét vào trong ngực, lại bắt đầu tiếp tục: “Vừa rồi đã nói đến đâu a? Đúng đúng… Là Tiêu cung chủ đánh bại Tứ đương gia của Thập Tam doanh…”



Sau khi đã ổn định phòng, tử y nữ tử trong đoàn người xoay lại hỏi: “Tiểu nhị, chưởng quầy của các ngươi đâu?”



Tiểu nhị lập tức cung kính thân mình đáp lễ, nói: “Cô nương chờ một chút, tiểu nhân liền đi gọi chưởng quầy.” Nói xong đem khay trà giao cho một người khác, quay người nhanh chóng rời đi.



Một lát sau, chưởng quầy xuất hiện, lúc nhìn thấy ngọc bài nữ tử đưa ra, vẻ tươi cười trên khuôn mặt thương nhân tức khắc biến mất, sau khi khom mình hành lễ, liền muốn dẫn công tử áo trắng cùng ba người bên cạnh tiến vào phòng riêng biệt.



“Không cần. Cung chủ chỉ là đi ngang qua đây, ở lại một ngày thôi, ngươi phân phó xuống dưới, đừng để ai quấy rầy yên tĩnh là được. Mặt khác, phái người dẫn Tây hộ pháp tới phòng bếp.”





Những người này, tức là đoàn người Vu Diệp. Bọn họ đã đi đường được chín ngày, tuy rằng bởi vì thương thế của Ti Hoàng Hàn Hồng mà tốc độ di chuyển không quá nhanh, nhưng mấy ngày lộ trình, vẫn khiến người ta tinh bì lực tẫn, huống chi có mấy ngày trong đó, vì giờ giấc không theo lịch trình, nên đều phải ăn ngủ ở nơi hoang dã. Hôm nay đi được tới Tuyền Thành, Vu Diệp liền quyết định dừng lại ở Dũng Tuyền Lâu, một trong những sản nghiệp của Vô Ky Lâu, hảo hảo nghỉ ngơi hồi phục thể lực một ngày, sau đó tiếp tục lộ trình.



Ỷ Lôi đi phòng bếp nấu dược, Đông Khanh Nhan đi an bài phòng nghỉ cho các thị vệ tùy tùng, Nam Khiếu Hoàn liền đi theo Vu Diệp lên lầu hai, vào một gian phòng hảo hạng.



Phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, Nam Khiếu Hoàn hầu hạ Vu Diệp cởi áo khoác, thấy Vu Diệp mệt mỏi tựa vào lưng ghế, hỏi: “Chủ thượng mệt mỏi?”



Vu Diệp không muốn nhiều lời, chỉ thấp giọng “Ân” một tiếng, liên tiếp mấy ngày đều cưỡi ở trên lưng ngựa, tuy rằng thân thể này võ công cao cường, tố chất khỏe mạnh, nhưng vẫn không tránh khỏi đau mỏi xương sống cùng thắt lưng.



“Vậy… Chủ thượng có muốn trước đi tắm? Sau đó thuộc hạ sẽ đưa tới cơm chiều, có được không?”




“Hảo.” Vu Diệp liếc y một cái, khoát tay, Nam Khiếu Hoàn liền lui xuống đi phân phó.



Phòng bếp trong lời của Khanh Nhan, hiển nhiên không phải phòng bếp thường dùng để nấu ăn cho khách ở Dũng Tuyền Lâu, mà là phòng bếp bên trong của Dũng Tuyền Lâu, bí mật hơn, cũng nhiều tiện lợi hơn. Ngoại trừ các loại thực vật nấu ăn thường thấy, còn có thêm một ít dược liệu, bên cạnh còn có mấy tiểu đồng biết nấu thuốc hàng năm đều ở đây, chuẩn bị sẵn sàng đối phó mọi tình thế bất trắc.



Tây Ỷ Lôi đem đĩa bánh hạt dẻ vừa mới phân phó tiểu đồng lấy đến cho vào thực hạp, lại nhìn nhìn nồi đất trên bếp lò, còn một lúc nữa mới xong, liền ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.



Đông Khanh Nhan theo ngoài cửa đi vào, nhìn thấy hắn còn ngồi ở phòng bếp, mày liễu khẽ nhíu: “Không đi ăn cơm sao?”



“Dược còn chưa nấu xong.” Dược của Vu Diệp, xưa nay đều là hắn tự mình nấu, đây là tác phong cẩn thận kiên định của hắn.



Khanh Nhan hiểu được, bảo các tiểu đồng lui ra, đôi mắt đẹp liếc mắt nhìn Ỷ Lôi: “Ngươi hẳn là đã đói bụng đúng không? Hôm nay ta sẽ tự mình xuống bếp, làm cho ngươi một ít đồ ăn, như thế nào?”



Ỷ Lôi nghe thế trên mặt liền vui vẻ, nhất thời đáp: “Thật sự? Khanh Nhan tỷ tự mình xuống bếp, ta dù ở trong mơ cũng không dám cầu đâu a!”



“Tiểu tử ngươi, chỉ giỏi nói ngọt.” Khanh Nhan mím môi cười, xoay người liền bắt đầu lựa chọn nguyên liệu nấu ăn.



Ỷ Lôi nhìn thân ảnh tử sắc đang bận rộn kia, khóe môi không khỏi hàm chứa ý cười, trong mắt hiện ra vài phần hoài niệm. Đông Khanh Nhan lớn hơn hắn vài tuổi, ngày thường đều xem hắn như thân đệ đệ, thời điểm hai người còn chưa tiếp quản Vô Ky Lâu cùng Lăng Tiêu Các, nàng thường tự mình xuống bếp, nấu cho hắn cùng Nam Khiếu Hoàn mấy bàn cơm, tuy đơn giản nhưng rất ngon. Chỉ là những năm gần đây… Ba người bọn họ đều bận rộn, tuy rằng mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng rất ít thời điểm có thể ở cùng một chỗ.



Rất nhanh, ba món xào một món canh đã hoàn thành. Hai người cũng không chọn địa điểm, kéo ra cái bàn cũ trong góc bếp, tự ngồi vào, vừa ăn vừa tán gẫu, bên tai là tiếng dược nấu sôi sục, tràn ngập trong không khí là vị thuốc đông y, nhưng chỉ cần tranh thủ được một lúc rảnh rỗi thế này, cũng đã là quý giá.




Thời điểm cơm ăn được một nửa, dược liền nấu xong, Ỷ Lôi đứng dậy đem nồi đất trên bếp lò xuống, rót vào trong chén.



Khanh Nhan yên lặng nhìn hắn làm xong hết thảy, đột nhiên hỏi: “Lại thay đổi dược?”



“Ân.” Ỷ Lôi đáp, “Nói ra thì đoạn thời gian này, Tình Độc của chủ thượng chưa thấy phát tán lại, xem ra phương pháp giải độc của Tiêu công tử đã có tác dụng.”



“Phương pháp giải độc kia…” Khanh Nhan chợt nhớ tới một vấn đề nàng đã thắc mắc lâu nay, “Ỷ Lôi, ngươi có biết là phương pháp gì không?” Chủ thượng cùng Tiêu công tử đều không ai có ý định nói ra, cho dù rất tò mò, nàng cũng không thể mở miệng hỏi.



“Ta cũng không biết.” Ỷ Lôi cười khổ lắc đầu.



Hai người đang nghi hoặc, “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị người đẩy ra, xoay người nhìn lại, là Nam Khiếu Hoàn theo ngoài phòng đi vào.



Y nhìn thấy Khanh Nhan cũng đang ở đây, hơi chút ngạc nhiên, nhẹ gật đầu, sau đó lập tức hướng Ỷ Lôi hỏi: “Đã xong?”



“Ân.” Ỷ Lôi đáp.



Nam Khiếu Hoàn nhận lấy thực hạp, không nói thêm một lời liền rời đi. Hai người đều biết rõ tính tình của y, cũng không nói nhiều, ngồi xuống lại bắt đầu tiếp tục ăn một nửa cơm còn lại.



Vu Diệp đứng dậy ra khỏi dục dũng [thùng tắm ngày xưa], Nam Khiếu Hoàn bên cạnh lấy tới khăn tắm, giúp Vu Diệp lau khô thân thể, mở ra áo lót mới, hầu hạ Vu Diệp mặc.




Vu Diệp tắm rửa xong, ngồi vào trước bàn tròn, nơi đó, đã che kín các món ăn tinh xảo, bên cạnh là chén dược vẫn còn nhiệt khí.



“Khiếu Hoàn, đã ăn chưa?” Vu Diệp cầm lấy chiếc đũa, gắp đồ ăn, đưa vào miệng, hương vị thập phần không tồi, không khỏi vừa lòng gật gật đầu.



“Vừa rồi khi chủ thượng tắm rửa, thuộc hạ đã ở sau phòng dùng qua.” Nam Khiếu Hoàn thành thật đáp, sau đó dưới ánh mắt mệnh lệnh của Vu Diệp, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.



Cơm chiều ăn trễ, Vu Diệp lại ăn thập phần thích ý.



Uống xong dược, lại ăn mấy khối điểm tâm, lấp đầy bụng, Vu Diệp nhẹ ngáp một cái, nhìn thoáng qua Khiếu Hoàn: “Ngươi cũng đã vất vả nhiều ngày, sớm đi nghỉ ngơi đi…”




Nói xong theo ghế đứng dậy, liền hướng giường ở buồng trong đi đến, kết quả không nghe thấy tiếng cửa mở, ngược lại lại nghe thấy tiếng bước chân theo vào, Vu Diệp xoay người lại, nghi hoặc nhíu mày: “Làm sao thế?”



Trước mặt của hắn, Nam Khiếu Hoàn đứng thẳng tắp, trên gương mặt kiên nghị không có một tia biểu tình, mi dài rủ xuống, che đi một đôi mắt sâu: “Chủ thượng, hôm nay là ngày thứ bảy.”



Thanh âm trầm thấp mà đầy từ tính, vang lên giữa không gian tĩnh lặng, thành công làm cho Vu Diệp ngẩn người.



Trước đó, thời điểm ở trên đường, hắn đã cùng Nam Khiếu Hoàn làm qua một lần, nguyên lai… Nhanh như vậy lại đã đến chu kỳ bảy ngày.



Không khí có chút trầm mặc, Vu Diệp đi tới vài bước, giương mắt nhìn nam tử cao lớn trước người, ý đồ theo trên gương mặt y tìm thấy chút gì đó, nhưng mà, lại một lần nữa thất bại. Nam Khiếu Hoàn lạnh lùng ít lời này, cho dù đã cùng hắn xảy ra quan hệ thân xác, thái độ lại thủy chung giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, giữa bọn họ giống như vẫn đơn thuần là quan hệ chủ tử cùng thuộc hạ… Không đúng, giữa bọn họ, quả thật vẫn chỉ là quan hệ chủ tử cùng thuộc hạ mà thôi…



Vì suy nghĩ của chính mình mà cảm thấy buồn cười, khóe miệng Vu Diệp gợi lên mạt ý cười, nắm lấy tay Nam Khiếu Hoàn, dẫn y vào phòng trong.



Kéo xuống đai lưng, cởi ra áo khoác đen, áo lót màu trắng liền triển hiện trong tầm nhìn.



Một bàn tay nhẹ nhàng theo vạt áo tham nhập vào trong, tay kia, xoa lên tấm lưng vẫn còn quấn băng vải.



Dưới ánh nến, Nam Khiếu Hoàn cúi thấp đầu, mi dài thỉnh thoảng run rẩy hai cái.



Vu Diệp áp người tới, hôn lên da thịt màu lúa mạch nơi cổ y.



Hơi thở nóng rực đột nhiên ập đến, khiến thân mình Nam Khiếu Hoàn vô thức run lên một cái, cơ thể cũng không tự giác trở nên căng thẳng.



Nhận thấy được biến hóa của y, Vu Diệp nhẹ nở nụ cười, vùi đầu tiếp tục ở cổ y hôn liếm…



————————-



Lôi Uyển: Cảm ơn những bạn vẫn luôn theo dõi Tích Lăng Phong cho tới thời điểm này, kỳ thật khi ta chán nản, bỏ bê nhà, thì lại vô tình có một bạn nào đó cmt vào một trong các bài viết trong nhà, lần nào cũng thế, (vì ta đã bỏ nhà rất nhiều lần ^.^, thậm chí đã từng nghĩ sẽ không động đến dịch đam mỹ nữa) dù chỉ là vài lời cảm ơn hoặc vài lời cảm xúc cho chương truyện, nhưng đó lại là động lực để ta tiếp tục mở thư mục truyện trong máy ra ngồi dịch và chỉnh sửa tiếp, sau đó đăng lên, dù vẻn vẹn chưa tới 20 lượt Like, nhưng kỳ thật, ta vui lắm, vui vì sau bao lâu, khi ta quay lại vẫn còn có người đồng hành cùng ta. Quả thật, nếu không có các bạn, ta đã thật sự bỏ Tích Lăng Phong. Cảm ơn các bạn rất nhiều!