Việc cô Trân Quý đột nhiên đến học quy tộc chung với Hai Hạnh và Ba Yến đã khiến cho người làm nhà họ Trần xôn xao một phen. Mọi người đồn nhau về mối quan hệ của cô Trân Quý và cậu Hai, có người còn mạnh miệng nói rằng cô Trân Quý chắc chắn sẽ trở thành Mợ Hai tương lai, đánh bại luôn cả cô Hai Hạnh và cô Ba Yến. Mọi người còn cho rằng, cậu Hai là có tình cảm với cô Trân Quý nên mới đồng ý giữ cô ấy ở lại nhà họ Trần…
Nói chung thì lời bàn tán cũng chỉ có thể là lời bàn tán, bởi những lời phán đoán chủ quan như thế này sẽ không được phép đến tai chủ. Nhà họ Trần nhiều chủ nhiều phe, thuận tai người này thì lại nghịch tai người kia, tốt nhất là không nên để đến tai của ai, sẽ gây nên phiền phức không đáng có!
*
Sau vài buổi làm quen, Trân Quý với hai người Hai Hạnh và Ba Yến coi như cũng gọi là có quen biết. Chẳng qua cũng chỉ có thể coi là cái kiểu xã giao bằng mặt nhưng không bằng lòng. Mặc dù biểu hiện bên ngoài vẫn là hòa đồng nhưng trong lòng cả ba đều thấy không được vui, hay nói đúng hơn là thấy khó chịu trước sự xuất hiện của Trân Quý.
Mà cũng đúng thôi, trước kia Ba Yến xuất hiện không có hoành tráng như Trân Quý, tất cả mọi người đều nghĩ là do cậu Hai thích vẻ đẹp đệ nhất mỹ nữ xứ Gò nên mới giữ Ba Yến lại. Nhưng còn Trân Quý này thì khác, cô ấy vừa có gia thế, vừa có nhan sắc, vừa có chỗ dựa mạnh, lại còn là bạn thanh mai trúc mã với cậu Hai. Một đối thủ nặng ký như Trân Quý, nghe thấy tên thôi đã khiến cho người khác cảm thấy khó chịu bất an. Hai Hạnh bình thường điềm nhiên như vậy mà lúc này còn tỏ ra không vui, vậy thì không cần phải nói tới Ba Yến, bởi vì Ba Yến không thích chị gái tên Trân Quý này một chút nào.
Trân Quý được nuôi dạy và giáo dục trong một môi trường tiên tiến và phát triển hơn ở xứ Gò này rất nhiều lần, vậy nên cô ấy rất cởi mở và sáng tạo trong suy nghĩ và hành động. Những thứ mà dì Thảo dạy, Trân Quý tiếp thu rất nhanh, lại còn nghĩ ra một vài ý kiến rất được lòng dì Thảo. Tư chất thông minh, trong người tràn đầy dương khí mạnh mẽ, vậy nên những người đã từng tiếp xúc với Trân Quý đều cảm thấy vô cùng quý mến cô gái này.
Vẻ ngoài của Trân Quý rất xinh đẹp, là nét đẹp thời thượng thành thị, tính cách thân thiện hòa đồng, lại có sẵn năng lực thu hút người khác ở sâu trong linh hồn. Vậy nên cô Quý này dù mới đến chưa được bao lâu nhưng đã lấy được lòng của rất nhiều người, trong đó có cả bà Út Lựu khó tính.
Nói chung thì Ba Yến đã tỏ rõ trong lòng là không thích cô Trân Quý này, không hẳn là vì cô ấy là đối thủ của cô, mà phần nhiều có thể là do dương khí trên người cô ấy quá mạnh. Mỗi lần tiếp xúc gần với Trân Quý đều khiến cho Ba Yến cảm thấy khó chịu trong người, vậy nên Ba Yến mới không thích Trân Quý, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cô ấy…
*
– Cô Yến, tôi thấy cô… hình như không thích cô Quý à?
Ba Yến đi cạnh song song với Hai Hạnh, đột nhiên nghe Hai Hạnh hỏi như thế, Ba Yến có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó cô đã lựa lời trả lời cho thật khéo.
– Cũng không hẳn là không thích, chẳng qua là cả tôi và cô đều như thế mà, làm sao thích đối thủ của mình được.
Hai Hạnh im lặng vài giây, vài giây sau mới nghe cô ấy lên tiếng trả lời.
– Cô Yến nói đúng, chúng ta đều không thích nhau… Nhưng mà cô Quý này khác hẳn với cô Yến và Út Nhung, tôi không diễn tả được cảm giác, chỉ thấy không thích chị ấy thôi.
Hai Hạnh không ưa Trân Quý là chuyện hiển nhiên, ai lại có thể ưa được kẻ địch mạnh nhất của mình. Mọi người đều bảo Trân Quý sẽ được chọn làm Mợ Hai, những lời phán đoán này khiến cho Hai Hạnh khó chịu, vậy nên cô ấy càng ngày càng ghét Trân Quý cũng là chuyện dễ hiểu. Chưa kể đến việc Trân Quý còn thường xuyên cùng cậu Hai bàn bạc chuyện làm ăn ở công xưởng, nhiều thứ dồn lại, Hai Hạnh gần như muốn kì thị Trân Quý ra mặt.
Mặc dù biết rõ hết như vậy nhưng Ba Yến lại không ngu ngốc mà vạch trần suy nghĩ trong lòng của Hai Hạnh. Cô biết tâm tư của Hai Hạnh rất lớn, lần này cô ấy đột nhiên bắt chuyện với cô, cô nghĩ là có nguyên do đặc biệt nào đó. Mà bản thân cô thì cô không thích hành động kết bè kết phái, vậy nên câu trả lời này của cô cũng coi như là lời tuyên bố chính thức.
– Cô Quý cũng rất hòa đồng, nhưng mà người đã tới đây rồi, làm gì có ai không mang tâm tư lớn. Con người tôi cũng dễ tính, chỉ cần đừng đụng đến điểm mấu chốt trong lòng tôi là được. Còn về chuyện hào quang của ai rực rỡ hơn ai, đó là phúc phần của mỗi người, dù tôi có thấy không thích nhưng cũng sẽ không để tâm đến quá nhiều. Mà tôi nghĩ cô Hạnh cũng đừng nên suy nghĩ nhiều, bản thân cô cũng rất tốt mà.
Hai Hạnh nhíu khẽ mày khi nghe Ba Yến nói như thế, không rõ là cô ấy có hiểu ý của Ba Yến hay không, chỉ là sau đó cũng không còn nghe Hai Hạnh nhắc đến Trân Quý nữa…
Liên minh chưa kịp bắt đầu đã vội vã kết thúc, cuộc chiến này chỉ nên “solo” một mình, không cần đồng minh. Bởi vì đồng minh rất nhanh sẽ trở mặt thành kẻ thù, không thể tin tưởng ai được!
*
Ba Yến theo lệ thường đến đưa lại mặt dây chuyền cho cậu Hai, nhưng mà lúc cô đến thì cậu Hai đang bận bàn việc làm ăn với Trân Quý. Vậy nên cô cũng không làm phiền, cứ thế ở bên ngoài đợi.
A Đông đi ra ngoài được hơn 15 phút, lúc anh vô tình đi ngang qua phòng sách của cậu Hai, nhìn thấy Ba Yến vẫn đang ngồi đợi ở bên ngoài, lòng anh khẽ kêu lộp bộp “không xong” một vài tiếng, sau đó liền đi tới hỏi thăm.
– Cô Ba… sao cô còn chưa vào trong? Cậu Hai vẫn chưa bàn chuyện xong hả? Có cần tôi vào báo với cậu Hai một tiếng không?
Ba Yến lắc đầu, cô đứng dậy, phủi phủi tay, cười đáp với A Đông.
– Không cần đâu, lát nữa tôi có việc phải đi ra ngoài rồi, giờ tôi về phòng chuẩn bị một chút. Lát nữa đợi cậu Hai làm việc xong, anh đưa cho cậu Hai giúp tôi, giờ thì đừng làm phiền cậu ấy.
A Đông nhìn sắc mặt của Ba Yến không được tốt, trong lòng anh cũng thấy bất an thay cho cậu Hai, anh vội nói đỡ thay cho cậu.
– Cô Ba… cô tới tìm cậu Hai thì cô cứ báo một tiếng, cậu Hai có bao giờ từ chối cô đâu. Bây giờ cô đưa mặt dây chuyền này cho tôi, lát tôi đưa cậu Hai, cậu Hai sẽ mắng tôi vì để cô đợi đó cô Ba.
Ba Yến cười nhẹ, giọng cô trong trẻo dễ nghe.
– Thì anh đừng có nói là tôi đợi là được rồi, cứ nói là tôi thấy cậu Hai bận nên gửi cho anh, đơn giản mà. Vậy nha A Đông, tôi đi trước, sắp đến giờ khởi hành rồi.
– Cô Ba đi hành hương với bà Ba đúng không? Tôi thấy dì Lài đang chuẩn bị ở ngoài xe, cô Ba sắp đi chưa?
Ba Yến nghe A Đông nói vậy, cô bắt đầu quýnh lên, vội vàng chạy nhanh về phòng, tắm rửa sửa soạn để chuẩn bị khởi hành.
A Đông nhìn theo bóng dáng gấp gáp của Ba Yến, anh bất chợt thấy buồn cười, lại nhớ tới lời của cậu Hai đã từng nói… cô Ba đúng thật là còn nhỏ tuổi quá, sợ là không gánh nổi trọng trách quá lớn.
Ba Yến vừa rời đi chưa được bao phút thì cửa phòng sách của cậu Hai cũng được mở. A Đông còn chưa kịp nhấc chân bước đến thì đã thấy cô Trân Quý chạy ù một phát thật nhanh ra ngoài, cô ấy chạy gấp đến mức không nhìn thấy A Đông, giống như là bỏ của chạy lấy người vậy. A Đông thoáng nghĩ trong lòng, anh đoán là cô Quý này vì hăng say làm việc quá mà quên mất là có hẹn đi hành hương với bà Ba. Chạy vội như vậy là vì sợ trễ giờ, giống như cô Ba Yến vừa rồi vậy.
Lại nhớ đến trọng trách của mình, A Đông bắt đắc dĩ phải đi tới tìm cậu Hai, vừa vào cửa đã thấy cậu Hai cúi đầu gõ văn kiện, không hề để ý tới anh đang bước vào.
– Cậu Hai… cô Ba nhờ tôi đưa mặt ngọc cho cậu.
Mãi tới lúc nghe A Đông nhắc đến Ba Yến, cậu Hai mới chịu ngước mắt nhìn lên. Lãnh khí nhàn nhạt toả ra, thần sắc nghiêm nghị, cậu Hai nhíu khẽ mày, hỏi A Đông.
– Cô Ba đâu?
A Đông nghĩ nghĩ một chút, anh nghĩ là vẫn nên nói sự thật cho cậu Hai biết.
– Cô Ba đang sửa soạn đi hành hương với bà Ba, vừa nãy cô Ba có đợi cậu để đưa cho cậu mặt dây chuyền… nhưng chắc cô Ba biết cậu đang bận… vậy nên chỉ đợi thôi chứ không có gõ cửa làm phiền cậu và… cô Quý.
Thế Phong thoáng khựng người mất vài giây, nếu A Đông không nói rõ thì anh chắc chắn sẽ không nhận ra vấn đề. Thanh Yến bình thường đến tìm anh đều là lỗ mãng xông vào làm loạn trong phòng anh một trận rồi mới chịu rời đi. Đột nhiên dạo gần đây hiểu chuyện ra hẳn, không tự tiện cũng không bát nháo, ngoan ngoãn một cách lạ thường. Mà sự ngoan ngoãn này của cô lại làm cho anh cảm thấy… có chút gì đó chột dạ.
Anh rất ít khi tiếp xúc với nữ giới, cũng chưa từng có tình cảm nam nữ rõ ràng với ai, vậy nên anh không hiểu được cảm xúc của con gái. Mặc dù biết Thanh Yến có chút lạ, nhưng anh lại không rõ là cô lạ thế nào. Rõ ràng là anh đã nói với cô nếu có gì đó thắc mắc thì phải nói thẳng với anh, thẳng thắn sẽ tốt hơn tự suy diễn mà?
– A Đông, chú thấy vừa rồi cô Ba… có biểu hiện thế nào?
A Đông dạo gần đây bắt đầu trở thành người tư vấn tình cảm cho cậu Hai, anh biết cậu Hai nhà anh rất “củ chuối” trong khoản tình cảm lứa đôi, vậy nên anh phải kim thêm trách nhiệm đả thông tư tưởng cho cậu. Tính ra anh làm trợ lý cũng nhàn, chỉ thiếu mỗi chuyện dỗ cậu Hai ngủ với đút cơm cho cậu Hai ăn là anh chưa cần làm thôi…
– Dạ thì… cô Ba không được vui lắm… tôi thấy cô Ba… buồn buồn.
Ba Yến buồn buồn sao? Sao lại buồn?
Thế Phong trầm tư suy nghĩ một chút, anh nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ một hồi cuối cùng cũng nghĩ ra được lý do có thể khiến cho Ba Yến không vui…
– Chú nói thử coi… có phải vì tôi và cô Quý bàn chuyện làm ăn nên cô Ba mới thấy không vui không?
A Đông giống như một người thầy tận tâm khi nhìn thấy cậu học trò cá biệt đột nhiên thông minh đột xuất, anh mừng rỡ vội vàng gật đầu.
– Dạ! Rất có thể là như vậy đó cậu Hai.
Thế Phong lại nhíu mày, tâm tình anh rất là kỳ lạ.
– Nhưng tôi với cô Quý chỉ bàn chuyện làm ăn thôi mà, bọn tôi trong sạch.
A Đông tụt hẳn cảm xúc khi nghe cậu Hai nói như thế, anh bất lực trả lời.
– Thì… cậu Hai bàn chuyện làm ăn là trong sáng, nhưng nam đơn nữ độc ở quá lâu với nhau trong phòng… người ta sẽ sinh nghi đó cậu.
Thế Phong lại tiếp tục hỏi những câu lạ kỳ.
– Sinh nghi cái gì? Sao lại có thể nghi ngờ người khác dễ dàng như vậy?
– Ờ thì…
– Vậy chú nói xem, cô Ba có hiểu lầm gì tôi không?
– Tôi nghĩ…
– Mà thôi đi, để tôi đi hỏi cô ấy, hỏi chú cũng không được gì, chú đâu phải Thanh Yến.
Cậu Hai tự hỏi sau đó tự trả lời, cũng tự quyết định, không hề xem trọng đến sự tồn tại của A Đông. A Đông cảm thấy tổn thương nhưng A Đông không nói, bởi vì A Đông không dám nói!
Cậu Hai rời khỏi phòng đọc sách, cậu đi tới phòng riêng của Ba Yến nhưng lại không có cô ở trong phòng. A Đông nói là cô đi hành hương chung với bà Ba nên cậu liền nhanh chóng đi đến nhà để xe, vừa vặn nhìn thấy Ba Yến đang nói chuyện cùng với dì Lài.
Bước đến gần, Thế Phong không để ý đến những người xung quanh, anh chỉ nhìn về phía Ba Yến, sau đó gọi cô ra để nói chuyện riêng.
– Yến, ra đây!
Ba Yến tâm trạng không quá tốt, nghe cậu Hai gọi tên, cô nhíu nhíu mày, nửa muốn bước ra nửa lại không.
Thế Phong nhìn thấy Ba Yến không có ý định đi tới chỗ của anh, anh lại bắt đầu cảm thấy nóng rực trong người. Anh lại kêu cô thêm một lần nữa, lần này ngữ điệu có phần mạnh hơn.
– Thanh Yến, tôi gọi cô đó!
Ba Yến trợn tròn mắt nhìn anh, cô nổi đóa, nhíu mày càng chặt, quyết định chôn chân không thèm tới chỗ của anh. Ai bảo anh lớn tiếng với cô, anh quát cô!
Hai người lỳ hơn trâu đang so kè với nhau, một người thì kêu, một người thì ngó lơ, dọa cho những người xung quanh áp lực đến thở thôi cũng thấy nhọc. Mà khổ nhất là A Đông, anh cảm thấy chiến tranh thế giới sắp bùng nổ nữa rồi, anh lại phải đi thu dọn tàn cuộc… đúng là tàn nhẫn với anh!
Lúc này, đột nhiên một giọng nói đầy vui vẻ vang lên lanh lảnh, phá tan cảm xúc của tất cả mọi người.
– Phong, anh đến tiễn em à? Vừa nãy đã nói là không cần ra tiễn đâu, tới nơi em sẽ gọi điện báo cho anh biết mà…
Tình hình vốn dĩ đã căng như dây đàn, vậy mà ở đâu một “cây kéo” xuất hiện, cắt đứt sợi đàn, làm cho người đánh đàn giận dỗi, xoay người đi một mạch vào trong xe, đóng cửa cái ầm, không thèm nhìn lấy cậu Hai một cái.
Mà lúc này, Thế Phong cũng đang tròn mắt chưng hửng khi nhìn thấy cô Trân Quý ôm lấy cánh tay anh đầy thân thiết. Mặt mày cô Quý tươi như hoa, còn nở một nụ cười rạng rỡ với anh nữa chứ…
Gì vậy trời? Anh ra tiễn cô ấy khi nào vậy? Anh ra tìm Thanh Yến mà…
Mà khoan đã… Thanh Yến đâu… mới đây mà đi đâu rồi?
Quá đáng thật! Anh đã ra tìm cô mà cô còn không chịu nể mặt, cho xe chạy mất… thật là… thật là đáng đánh đòn mà!