Diệp Sơ Thần chuẩn bị phẫu thuật, Tần Mộ Đông đã liên lạc với gia đình cô, vì chuyện đó mà cô tức giận đến mức không muốn nói chuyện với anh.
Trước khi bố mẹ và ông nội của Diệp Sơ Thần đến, những bệnh nhân khác trong phòng đều đã được xuất viện. Trước đây những bệnh nhân đó thường xem TV, nhưng hiện tại chỉ còn lại Diệp Sơ Thần, Tần Mộ Đông nằm trên ghế tựa, không bị ảnh hưởng bởi cơn lạnh nhạt của Diệp Sơ Thần chút nào.
Diệp Sơ Thần trằn trọc không ngủ được, cô nói chuyện Phương Điềm Điềm.
Trong đêm khuya thanh vắng, suy nghĩ lung tung lại đến.
Nghĩ đến ngày mai Tần Mộ Đông không có ở đây, trong lòng cô thoáng cảm thấy khó chịu.
Nửa đêm, cô đến gần chiếc ghế tựa của anh, muốn nhìn xem anh ngủ thì thế nào. Cô rón rén đi tới cúi xuống, khi cô đến gần, cảm nhận được sự trong trẻo trên người thiếu nữ, đôi mắt điềm tĩnh của anh đột nhiên mở ra, còn cô thì giật mình bước loạng choạng vài bước.
Tần Mộ Đông nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, toàn bộ trọng lượng của cô đè lên người anh, tiếng rên khẽ của người đàn ông và thiếu nữ trong lúc nửa đêm như lộ ra cảm giác mờ ám nào đó.
"Sao vậy?" Nghe thấy câu hỏi quan tâm của anh, Diệp Sơ Thần đỏ mặt, nói lung tung: "Tôi muốn vào nhà vệ sinh."
Tần Mộ Đông động đậy bả vai, Diệp Sơ Thần dứt khoát duỗi tay ôm lấy anh, áp tai vào lồng ngực anh, giọng thì thầm: "Hình như em hơi thích thích anh."
Bàn tay anh đang giơ lên cứng đờ tại chỗ, cô ôm chặt anh chặt hơn: “Anh đối xử tốt với em như vậy, có phải anh cũng có cảm giác thích em không? Nếu như ngày mai em phẫu thuật thất bại, bị hỏng não, mất luôn cả trí nhớ, anh phải nhớ rằng em đã từng thích anh."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giọng nói khàn khàn của Tần Mộ Đông trong đêm khuya khiến anh càng thêm gợi cảm: “Đừng suy nghĩ nhiều, em sẽ không xảy ra việc gì hết."
Diệp Sơ Thần không dám ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên trong đời cô tỏ tình. Giữa đêm tối, cô không ngại xấu hổ mà ôm lấy người đàn ông đó, cô vừa không say mà cũng chẳng bị bỏ thuốc, cứ như đang muốn hiến dâng cuộc đời vậy.
“Đừng chuyển chủ đề, em đã nói là em thích anh.” Ngón tay của cô siết chặt ống tay áo anh hơn.
“Ừ.” Anh trả lời cô bằng giọng mũi, nhưng cô không hiểu ý anh thế này là sao.
Cô đột ngột ngẩng đầu lên: “Em thích anh, là kiểu thích muốn được làm bạn gái của anh, không phải kiểu tôn kính của người vai vế nhỏ yêu mến người lớn hơn mình, cũng chẳng phải loại mê muội vì bộ quân phục. Thích của em, là cảm giác thích giữa nam và nữ, là kiểu thích có sự kích thích về giới tính với anh."
Cô nói với một giọng điệu bình thản, thậm chí còn nói ra cả sự phân tích của Phương Điềm Điềm.
Cô thầm mắng bản thân, cái gì mà kích thích về giới tính chứ, đúng là chẳng dè dặt chút nào.
Tần Mộ Đông khẽ mỉm cười, Diệp Sơ Thần ngồi xổm bên cạnh ghế tựa, tâm tình chán nản. Quả nhiên là thất bại, thế thì vờ như mộng du vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Tôi không phải chú Tần của em sao?" Lời nói trêu chọc của anh phá hỏng bầu không khí, Diệp Sơ Thần nghĩ thà trực tiếp từ chối còn tốt hơn, tại sao còn tổn thương trái tim non nớt và ngây thơ của cô như thế chứ.
Nghĩ lại, anh không mắng cô, nhưng giọng điệu trêu chọc của anh có nghĩa là phân tích của Phương Điềm Điềm là đúng. Người đàn ông này có những suy nghĩ kỳ lạ về cô, chẳng hạn như để ý đến khuôn mặt và dáng người trẻ trung xinh đẹp của cô.
Đang lúc nói chuyện thì Tần Mộ Đông đã ngồi dậy.
Diệp Sơ Thần chưa từng hôn ai. Mấy ngày nay cô không ngừng nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của Tần Mộ Đông, cô muốn biết cảm giác hôn là cảm giác như thế nào.
Phương Điềm Điềm nói đó là cảm giác "dục tiên dục tử", sự tiếp xúc giữa hai đôi môi là thuốc kích tình tốt nhất, kích thích hai người trở nên hoang dã và đạt được khoái cảm lớn hơn.
Diệp Sơ Thần không biết lấy dũng khí từ đâu ra, đứng thẳng người sau đó ngồi lên đùi Tần Mộ Đông. Cô vòng tay qua cổ anh, mạnh mẽ hôn lên môi anh.
Tần Mộ Đông có lẽ không ngờ rằng Diệp Sơ Thần lại trực tiếp thẳng thắn như vậy, anh ngơ ngác không có hành động gì. Diệp Sơ Thần chưa bao giờ ăn thịt heo nhưng đã từng nhìn thấy heo chạy, cô dùng đầu lưỡi trêu chọc đôi môi anh, sự quyến rũ hoà trong giọng nói trong trẻo của cô: “Chỉ là xưng hô mà thôi, chú cũng có thể gọi em là bố.”