[MiTake] Song Song

Chương 7: Không đồng ý, liền có cách khiến van xin.




"Tao bảo mày đừng có ăn mì nữa, sao không nghe?"

"Mặc kệ tao!! Mày nhất thiết phải ném nó đi sao!?"

"Phải."

Takemichi câm nín, Mikey mà cậu biết chưa từng bá đạo đến vậy

"Thế đống kia xử lí sao đây!? Tao còn chưa ăn cái gì! Hừ, mày tự đi xuống mà dọn!!!"

Cậu tỏ vẻ giận dỗi, quay ngoắt vào trong. Hắn là nhất quyết không để Takemichi ăn mì, cầm tay lôi ra ngoài

"Mày làm gì vậy!!!?"

"Im miệng."

Anh kéo Takemichi vào trong xe, liền nhấn ga lái đi "Mày đưa tao đi đâu!?"

"Ăn."

"Ăn cái quái!!! Ở nhà còn đầy đồ sao không ăn đi!?"

"Mày chịu nấu sao?"

Hắn quay sang nhìn cậu, vẻ mặt lạnh tanh, rất nghiêm túc

"Mày điên rồi sao, bộ dạng tao như vậy sao dám ra ngoài chứ!!!"

Chân Takemichi mặc một chiếc quần dài màu trắng vải len tăm, đôi dép lê rất đỗi bình thường, áo phông cổ tròn, ẩn hiện dấu vết sau cuộc hoan ái vài hôm trước. Mikey không trả lời nữa, tiếp tục lái xe "Là do mày cứng đầu, Takemicchi."

Cậu nhìn hắn với ánh mắt trách móc, tên này, không ngờ lại thay đổi rõ rệt đến như vậy. Cuối cùng Mikey vẫn là vào cửa hàng thời trang, chọn bừa một chiếc áo len cổ lọ màu be, quần tây đen và áo khoác mỏng bên ngoài, không quên một đôi giày da.

Takemichi bất lực, thầm nghĩ "Nó chính là điên rồi, thời tiết gì mà bảo mình mặc như vậy!!?"

Mikey dừng xe trong bãi đậu, dẫn theo cậu vào nhà hàng, lên trên lầu hai, chọn bàn cạnh cửa kính. Takemichi ngồi ngơ ngốc, chán chường, cũng chẳng có hứng thú ăn uống nữa. Mikey từ nãy tới giờ vẫn chăm chú nhìn biểu cảm của cậu, thức ăn lên, liền chủ động cắt bít - tết cho, Takemichi vẫn là nhận lấy ăn

"Mày thích nơi này không?" Mikey đưa miếng thịt bò thấm đẫm gia vị vào miệng, hỏi cậu

"Không thích lắm, tại ở đây đông người, tao không thích mấy nơi náo nhiệt."

Anh không nói gì thêm, nhấp một ngụm rượu vang, cũng rót vào ly cho cậu, Takemichi nhanh chóng chối từ

"Tao không biết uống."

Hắn nghe vậy cũng không ép, dù sao cậu vẫn chưa khỏi ốm hẳn, để hôm khác. Takemichi ăn rất nhanh, không nhiều. Không phải không ngon, chỉ là mấy món này không hợp khẩu vị cậu. Mikey thấy cậu lau miệng, liền cho gọi một ly nước cam

"Cho tao sao?" Cậu nhìn ly nước cam trên bàn, lại nhìn hắn, Mikey mặt hướng ra cửa sổ, mi mắt cụp xuống dưới lại đưa lên, nhìn vào ánh mắt sáng của thiếu niên

"Ừ, uống đi."

Takemichi cũng không nghĩ gì nhiều, liền uống vơi đi một nửa. Sau khi thanh toán tiền liền đưa cậu về

"Hôm nay hết bao nhiêu? Tao chuyển khoản lại cho mày?"

Kétt!

Hắn đột nhiên phanh lại, cậu chút nữa đập đầu vào phía trước, ngồi ổn định lại, chưa kịp trách móc liền thấy Mikey ngay trước mắt, chút nữa là hôn

"Mày cho là tao hèn mòn như vậy?"

"Tao không có!... Tao chỉ là không muốn nợ ai."

Cậu đẩy hắn ra, không được, liền quay sang nơi khác, anh vẫn giữ nguyên tư thế

"Là tao mua cho mày bộ quần áo này, bữa trưa hôm nay cũng là tao mời, không cần trả lại tiền."

Takemichi không nói gì, ngầm đồng ý, hắn cũng hiểu là vậy, tiến lại sát gần hơn, vòng tay qua gáy cậu kéo sát lại

"Vậy, sau này đồ mày mặc, thích bộ nào tao liền mua, thích ăn gì, ở đâu, tao liền đưa đi, mày thích gì, tao mua nấy. Chỉ cần mày làm người tình của tao."

Từng câu từng chữ hắn nói ra, đều làm cậu thêm đỏ mặt, đầu như muốn bốc khói

"Mày nói mê sảng cái gì vậy Mikey-kun!!!?"

Hắn không thay đổi ý định, ánh mắt kiên định, vẫn có phần lạnh lẽo

"Tao không đồng ý!!!"

"Không đồng ý?"

"Phải!"

"Hay lắm. Trước giờ chưa có ai dám từ chối tao cả."

"Giờ có rồi đó!"

Hắn liếc mắt qua cậu, Takemichi đã quay ra cửa sổ, nhưng Mikey vẫn nhìn được tai cậu đã đỏ ửng

"Được! Mày không đồng ý, tao liền có cách khiến mày van xin tao!" Song liền nhất mạnh chân ga, lao nhanh đi.

Đến dãy trọ, Takemichi nhanh chóng xuống rồi lên nhà, rõ là rất giận bởi lời nói cợt nhả của Mikey, anh xem cậu là loại người gì vậy?

Hắn nhìn cậu vào nhà rồi mới lái đi, phải, không đồng ý, liền có cách khiến van xin.

Tối đó, Mikey không đến, Takemichi cũng mặc kệ, quần áo hôm nay hắn mua cho đã vứt vào thùng, kể cả số thức ăn chất đầy tủ.