[MiTake] Song Song

Chương 38




Takemichi chẳng hiểu chuyện gì, tên này tại sao lại biết tên cậu? Thiếu niên hoang mang, không muốn hỏi nhiều, chỉ thấy anh ta cười khúc khích rồi bước đi

"Đúng là một tên kì lạ."

Một lúc sau Mikey quay lại, dắt cậu vào trong. Takemichi khép nép, gần như không dám đối mặt. Nhận thức được người bên cạnh có vẻ đang trốn tránh, gã cố tình kéo gáy để thiếu niên vào lòng mình.

Mặc dù cậu không thích như thế này một chút nào, nhưng đành nhịn thôi. Mikey nhìn gáy cậu, tóc đã dài lắm rồi. Chẳng hiểu sao hắn chỉ dài ra một chút, thiếu niên này có vẻ tóc dài rất nhanh.

Vừa hay mở cửa phòng bước vào phòng, cả hai bắt gặp Ryoko, cô ta ăn mặc hở hang hết sức, nhìn qua có vẻ còn tỉnh táo.

Nhìn thấy Mikey khoác vai Takemichi đi vào, khuôn mặt cậu đã không còn dấu vết gì của cuộc xung đột lần trước. Ghen ăn tức ở thế nào, cô ta liền tới sát bên anh. Takemichi khó chịu vì mùi nước hoa của Ryoko, đẩy tay Mikey ra đi vào trong phòng.

Hắn ngơ ngác đứng nhìn bóng lưng thiếu niên, lại quay sang nhìn Ryoko

"Làm gì ở đây?"

"Em lâu lâu cũng phải khoả khuây tinh thần một chút. Còn anh thì sao chứ."

Hắn đứng đăm chiêu, nhìn cơ thể cô, trong sâu thẳm tâm trí còn không còn kiểm soát được nữa. Quên mất thiếu niên đã chờ bên trong

"Ồ, được rồi. Tôi đi cùng em."

Ryoko ban đầu còn ngờ ngợ, không phải đang đi cùng thiếu niên kia hay sao? Mà, vậy thì càng tốt thôi. Cô ta vẫn là tự đắc

"Thấy chưa Hanagaki Takemichi, rốt cuộc thì cậu cũng bị bỏ lại thôi, có tôi ở đây cậu không thể làm ngôi sao duy nhất trên bầu trời đêm nữa rồi!"

Takemichi ngồi bên trong chỉ cảm thấy chán nản, chẳng rõ người kia làm cái gì ở bên ngoài. Uống được vài ly rượu vang đỏ, có người bước vào trong. Điện phòng vốn tối, Takemichi đã ngà say, đôi mắt lờ mờ không nhìn rõ được.

Cậu chỉ thấy người kia có mái tóc bạch kim quen thuộc, chắc là Mikey rồi. Hắn ta hôm nay sao thế nhỉ, cơ thể có vẻ cao hơn thường ngày. Gã đẩy cậu xuống ghế, vuốt ve khuôn mặt rồi hôn lên đôi môi căng mọng kia.

Takemichi ngộp thở, khó chịu quay mặt đi mất. Người kia lập tức bế cậu lên, mặc cho người trong lòng vùng vẫy, cả hai ra khỏi Ái Mộng.

...

Đầu Mikey đau như búa bổ, ngồi dậy, thấy cánh tay đang ôm cơ thể mình, nghĩ tại sao Takemicchi hôm nay lại chủ động vậy nhỉ. Nhìn xuống lại thấy một khuôn mặt khác, Ryoko.

Hắn ta như phát hoảng, không phải đêm qua người ở cùng mình là Takemichi sao? Vội vã xuống giường mặc quần áo, lại thấy nơi đây không phải Mạn Uyển mà là khách sạn.

Mikey cố gắng nhớ lại mọi chuyện, bỏ mặc Ryoko còn đang ngủ say, lái xe trở về Mạn Uyển. Gã không nhớ lầm thì tối qua đã cùng cậu trở về cơ mà, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, chính anh còn không biết.

Trở về đến Mạn Uyển, trong nhà không một bóng người. Gã nghĩ cậu là vẫn ngủ trên phòng, đi lên cũng không thấy người đâu, kể cả những phòng không thấy.

Mikey điên tiết, ngồi bực dọc trên sofa một lúc lâu mới dần nhớ lại mọi thứ

"Mẹ kiếp Ryoko. Chậc, thế mà mình lại quên mất Takemicchi, rốt cuộc là đi đâu rồi không biết."

Mikey gọi cho cậu, đầu bên kia không bắt máy cho dù có bao nhiêu lần đi nữa. Mikey tức tối, đấm mạnh xuống ghế sofa

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này...!?"

...

Shimizu Sae nhìn màn hình điện thoại, cái tên này cũng cố chấp thật, gọi đến giờ đã là cuộc thứ mười lăm.

Anh nhìn thiếu niên ngủ say trên giường, a, có lẽ sẽ động lòng mất thôi. Cho dù mục đích ban đầu của gã chỉ là làm Mikey rơi vào thế bị động.

Đến giờ trưa hôm ấy thiếu niên mới thức dậy, đầu có vẻ đau do tối qua uống kha khá rượu. Nhìn qua nhìn lại thấy nơi này rất lạ, không phải Mạn Uyển.

Takemichi đi ra phía cửa sổ, điểm chung duy nhất với Mạn Uyển là có cửa sổ sát đất, rộng ra hết cả chiều dài căn phòng.

Thế nhưng nơi này rất cao, ít nhất cũng phải tầng bốn. Thiếu niên nghĩ ngợi một lúc rồi đi ra ngoài, nhanh chóng bắt gặp tên kì lạ tối qua

"Ồ, cậu dậy rồi sao!"

Takemichi cau mày, sao tên này lại ở đây, đúng hơn là, sao cậu lại ở cùng một chỗ với hắn?

"Sao tôi lại ở đây với anh? Chỗ này là đâu vậy?"

"Đây là nhà tôi, tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau mà Hanagaki Takemichi!"