[MiTake] Song Song

Chương 30: Về.




"Này, sao cho gặp có một chút vậy!?"

Mikey không quay đầu trở lại, đi tiếp "Không phải mày chỉ cần xác nhận hắn vẫn ổn là được à? Tao không muốn mày tiếp xúc nhiều với nó."

Cậu tức giận khó chịu, tên chết tiệt này. Hắn sau lên trên trước lấy xe đợi cậu, Takemichi ra ngoài đã thấy Mikey ngoắc tay lên xe, cậu biết chắc anh sẽ đưa mình về Mạn Uyển, mà dù sao cũng chẳng còn cách nào.

Takemichi lên xe, vẫn còn giận hân chuyện vừa nãy, Mikey lại lên tiếng cảnh cáo

"Lần sau mà còn dám trốn đi nữa thì biết tay tao. Nói cho mày biết, đừng hòng rời xa tao."

Cậu càng nghe càng không thể ngấm vào đầu. Cớ gì cứ phải bắt ở lại bên cạnh hắn, một tên khó ưa không thể chịu nổi, đã vậy một kẻ dân thường như cậu ở cùng với một tên tội phạm, lỡ như cậu có làm gì quá đáng gã xử luôn thì sao.

Vả lại, dù cho đã ngủ cùng nhau nhưng Takemichi vẫn không có chút cảm giác gì với Mikey, cái tính cách này, cậu và hắn là không hợp nhau

"Mikey-kun. Tao và mày không có chung thế giới đâu. Tha cho tao đi."

"Cái gì mà không chung thế giới? Mày ở thiên đàng tao ở địa ngục à? Hay ngược lại? Bớt lải nhải vớ vẩn đi, cái vị trí của mày giúp ích cho mày nhiều lắm đấy."

Cậu thật sự hết cãi nổi Mikey, chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Takemichi vẫn là không thích bị kiểm soát, khó chịu vô cùng.

Hắn đưa cậu tới Mạn Uyển rồi nói cậu vào trong, còn bản thân quay lại căn cứ vì vẫn còn có chuyện cần giải quyết. Takemichi chẳng để tâm, đi vào cái nơi mà cậu căm ghét.

Cậu cảm thấy ngay cả việc hô hấp cũng khó khăn, cậu đi lên tầng ba, mặc cho cái chân đang trong tình trạng cần nghỉ ngơi. Takemichi không để ý đến bản thân mình cho lắm, từ trước kia đã vậy rồi.

Cậu không thể nào dễ bỏ cuộc như vậy được, đợi đến khi chân khỏi thì cậu sẽ lên kế hoạch cho lần tới, có lẽ sẽ không thiếu sót như lần này nữa.

Mà nhắc mới nhớ, cậu từ sáng nay đột nhiên biến mất không dấu vết, chắc hẳn bác đã rất lo lắng. Nhanh chóng lấy điện thoại ra thì đứng hình vì hơn mười cuộc gọi nhỡ, thiếu niên nhanh chóng gọi lại.

Đầu dây bên kia thấy cậu gọi đến, vội vã bắt máy, giọng nói gấp gáp

"Takemichi! Mày làm gì đi đâu từ sáng đến giờ bác không gọi được!?"

Cậu cười hì hì, gãi đầu lo giải thích "Cháu, cháu... Bạn cháu bị tai nạn, cháu đến xem tình hình thế nào thôi ạ!"

"Tốt quá rồi, bác cứ tưởng mày bị làm sao! Gửi lời hỏi thăm của ta đến người bạn ấy nhé! Vậy khi nào thì mới trở về?"

Takemichi ngập ngừng, chân thì thành ra như vậy, cũng phải cả tháng trời, hơn nữa việc trốn khỏi Mikey cũng đâu dễ dàng. Có lẽ cũng phải hai, ba tháng. Nhưng cũng không thể làm phiền nhà bác bá như vậy suốt được, thật ngại

"Dạ thôi ạ, chắc cháu sẽ ở lại đây luôn, ở cùng bác mãi cũng ngại lắm ạ! Mà cháu cũng tìm được việc làm rồi nên bác không cần lo quá đâu ạ!"

Trước mắt là tìm lời nói dối cho qua mắt, còn mọi thứ cứ tính sau vậy

"Ôi thằng bé này, có gì mà ngại. Mà nếu mày muốn thế thì ở lại đó giữ sức khỏe nhé. Thế còn số quần áo của mày thì sao đây?"

Takemichi suýt chút nữa quên mất, cậu có đem theo chút quần áo, nhưng cũng chỉ là một chút thôi. Ở đây Mikey tuần nào cũng đưa cậu đi mua sắm đồ ít nhất một lần, không thì cũng sẽ có đồ mới cho cậu, hơn nữa ở nhà trọ cũng còn vài ba bộ, không đáng lo lắng

"Dạ phiền bác quá, bác giữ hộ cháu với nhé, cháu không tiện về lại ấy lấy. Cháu ở đây vẫn có đồ mặc nên không sao đâu ạ!"

"Được rồi được rồi, vậy nhớ sắp xếp thời gian rồi lại về đây nhé! Nếu không còn chuyện gì nữa thì bác cúp máy đây."

Takemichi thở phào nhẹ nhõm, thật là, Mikey xuất hiện rồi đảo lộn hết cuộc sống của cậu. Ở trên đây một lát rồi cậu cũng đi xuống, trời cũng đã chập tối, nên đi xuống trước khi tên kia trở về thì hơn.

_______________

Tôi vừa biết điểm thi học sinh giỏi.

Ôi nó tệ lắm luôn, tôi được có bảy điểm và không được giải, vì mười điểm mới có giải. Kể ra chỉ có nghị luận văn học thôi mà cũng được bảy do may mắn rồi.

Bạn tôi được giải ba, mười ba phẩy năm mươi, tôi chắc chắn nó sẽ được giải mà.

__________Jenicas.