Cơn đau nhức từ cổ chân làm Takemichi thức giấc, mở mắt ra thấy Fujigawa Kaashi đang mày mò tỉ mỉ ở mắt cá chân mình, cũng không cho anh ta biết mình đã thức. Đảo mắt khắp phòng cũng không thấy Mikey đâu, chợt cánh cửa phòng tắm mở ra, cậu ngoảnh đầu lại thấy hắn bước đến chỗ mình
"Mấy giờ rồi?"
"Hơn bốn giờ chiều, sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Chân đau."
Mikey nhìn vị bác sĩ, lại nhìn Takemichi rồi đỡ cậu ngồi dậy. Lúc này cậu mới biết không phải chỉ mỗi cổ chân đau, mà cả nơi tư mật cũng vậy. Đã rất lâu rồi chưa có làm, hắn sáng nay lại tàn bạo vô cùng, để nói thì cổ cậu hằn rõ vết răng.
Anh thấy cậu nhăn mặt khó chịu, liền hỏi "Sao vậy? Đau ở đâu à?"
"Còn hỏi được? Tại ai vậy?"
Hắn hiểu được ẩn ý trong lời nói của Takemichi, bật cười thành tiếng
"Lát nữa đưa tao đi gặp Chifuyu, mày thả nó ra chưa?"
"Chưa đâu, chút sẽ đưa mày đi gặp nó."
Một lát sau cũng đã băng bó lại vết thương cẩn thận, Kaashi cất đồ đạc lại cặp rồi cũng đứng dậy
"Cậu bị nặng đấy, không đi lại được đâu. Ít nhất hồi phục nhanh cũng phải hơn hai tuần, còn mà tùy cơ địa cậu, lâu cũng phải một tháng."
Takemichi không nói năng gì, chỉ thấy Mikey lấy đâu ra một cặp nạng cho cậu
"Không đi được thì có nạng."
"Này, cậu vừa phải thôi! Hanagaki dù có đi được thì thời gian hồi phục cũng rất lâu, nếu mà muốn thì ngồi xe lăn! Đây là tình nhân của cậu mà đối xử kiểu gì vậy!?"
Mikey đang cúi người dán băng cá nhân lên vết thương đỏ trên má Takemichi liền ngẩng đầu lên
"Quan tâm cậu ta vậy?"
"Hừ. Tôi không có ý đó, nhưng cậu nghĩ đi, còn được thì quan tâm cậu ấy một chút, đừng quá đáng, đến lúc mất đi đừng hối tiếc."
Fujigawa Kaashi nói xong liền bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa, nói thật anh vô cùng mong rằng người lần này sẽ thay đổi được Mikey. Ở Takemichi có gì đó khiến anh rất hi vọng. Theo hắn suốt hơn năm năm Kaashi đã không còn lạ lẫm với tính tình của tên này, nam nữ không thiếu, nhưng không có ai để hắn phải tới nỗi giam lại, muốn thì đi, mà trước giờ chỉ toàn hắn đuổi chứ không ai là tự rời. Nhưng dù cho cậu có bỏ trốn một tuần vẫn còn muốn giữ ở bên, thì Takemichi đúng thật rất đặc biệt.
Takemichi đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, lại thấy vết cắn của gã trên cổ rất nổi bật, muốn che đi
"Mikey-kun. Có cái gì che mấy vết này đi không?"
Hắn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ liền giật mình
"Không phải che, để như vậy. Khốn khiếp Kaashi, nó chưa bị tao đập trận nào nên mới cả gan nói năng vậy mà!"
Thiếu niên nghe xong lại đăm chiêu, đúng là chỉ là bác sĩ riêng, nói với thủ lĩnh một bang tội phạm như vậy mà cũng ổn sao
"Hối tiếc à, Takemicchi sao..."
"Đứng dậy, t đưa mày đi gặp Chifuyu."
Suốt đường xuống dưới chỉ có cầu thang là Mikey dìu cậu, còn lại Takemichi tự thân vận động. Đúng là tên khốn!
Vừa mở cửa bước vào trong kho, phải đi xuống dưới tầng hầm, đi qua vài căn phòng nhỏ rồi mới tới phòng Chifuyu. Dưới đây có kha khá người, cũng khoảng hơn 30 tên, ai nấy cũng trong tình trạng vết thương đầy mình.
Mở cửa phòng ra là Chifuyu hai tay trói vào còng sắt treo lơ lửng, anh hốt hoảng khi thấy Takemichi cùng Mikey bước vào
"Takemichi!?"
"Ch-Chifuyu!?"
Mikey đứng cạnh ánh mắt chăm chú nhìn biểu cảm của cậu
"Chân mày sao vậy, sao lại phải chống nạng?"
"Không sao cả, Mikey-kun mau để nó xuống đi!" Cậu sốt ruột, nhìn tình hình của Chifuyu không ổn chút nào.
Hắn không nói gì, đứng im lặng. Lại có một tên đi vào cúi đầu chào cả Takemichi, cả Mikey. Nhanh chóng anh được dìu ngồi xuống nền, trên cơ thể đầy vết thương, máu còn đọng lại trên da
"Tao xin lỗi, tự nhiên kéo mày vào, không sao chứ? Mikey-kun, mau đưa Chifuyu tới bệnh viện đi chứ không ổn đâu!"
"Mày không cần lo, sẽ có người đưa nó tới viện. Đi lên, xác nhận tình trạng của nó rồi."
"Nhưng mà-"
"Đứng dậy."
Hắn một tay kéo cậu đứng dậy, nhanh chóng đi ra khỏi đây. Chifuyu nhìn cậu đi khuất, anh có để ý trên cổ cậu vết răng rất rõ, không phải một mà tới bốn năm vết, xung quanh cổ rất nhiều.
Anh hiểu, mối quan hệ thật sự giữa Takemichi và Mikey là gì.