[MiTake] Song Song

Chương 26: Trốn thoát.




Sáng hôm sau chẳng hiểu lí do gì Takemichi dậy được sớm sau khi chịu đựng bốn hiệp của con người kia, sức trâu hay sức gì không biết.

Cậu vệ sinh sạch sẽ, đi xuống dưới đã thấy Mikey ngồi vắt chân lên bàn xem ti vi. Thiếu niên lúc này chỉ còn làm theo bản tính, được hay không tùy hết vào tâm trạng hắn.

Takemichi lại sofa ngồi xuống, Mikey thấy cậu dậy sớm vậy liền hỏi, cánh tay ôm qua vai thiếu niên

"Sao dậy sớm vậy?"

"Kh-không biết nữa, chắc là do tao cảm thấy đói..."

Anh nhìn cậu một lát, Takemichi cố gắng không để lộ bất kì sơ hở nào

"Tao gọi đồ ăn nhé, chờ một lát." Mikey vừa cầm điện thoại lên liền bị Takemichi ngăn lại

"A không cần... H-hồi nãy Chifuyu nói muốn tao cùng đi ăn sáng rồi tiện thể thăm Draken-kun đang bị cảm... Nên..."

Hắn phần nào hiểu được ý của cậu, chỉ là muốn làm khó

"Tao đã bảo mày đừng có liên quan đến Toman nữa mà? Có chút chuyện cỏn con như vậy đâu cần có mặt mày?"

"Này, mày đâu cần làm quá lên vậy? Dù sao chúng ta cũng từng là bạn, cũng từng rất thân cơ mà? Draken-kun và mọi người không muốn thấy mày như vậy đâu..."

"Đừng bao giờ nhắc chuyện này một lần nữa. Được rồi, đi đi, về trước bảy giờ tối."

Takemichi như không tin vào tai mình, hỏi lại một lần nữa

"Thật sao!?"

"Đi mau hoặc tao đổi ý?"

Thiếu niên vội vã đứng dậy, cầm lấy áo khoác rồi ra khỏi Mạn Uyển. Mikey nghĩ dù sao cũng không thể giữ cậu ở trong nhà lâu quá, thành ra chán nản. Vẫn là để cậu thi thoảng đi ra ngoài.

Takemichi sớm đã bắt được taxi trở về Tokyo, nhà trọ cậu thuê cũng đã trả tiền trước vài tháng, dù sao cũng không nỡ trả phòng vì cậu nghĩ sau này có thể còn về lại đây.

Takemichi dùng số tiền mà Mikey cho để trả trước năm tháng tiếp, dù sao nơi này có dịch vụ dọn dẹp mỗi tháng hai lần nếu chủ phòng thuê. Cậu cũng không lo vấn đề đấy nữa.

Cậu nằm ngủ đến trưa ở phòng rồi đi ra ngoài ăn trưa, cũng chưa nghĩ đến việc sẽ sống ở đâu ngoài nơi này. Rồi đột nhiên cậu nhớ tới có một tiểu khu dân cư vừa được đi vào sử dụng cách đây không lâu. Takemichi thật may mắn khi có bác họ hàng xa cũng sống ở đó, nhà bác ấy có người già, cậu vẫn thường lui tới chăm sóc. Tiện cơ hội này sống tạm trước, còn về sau sẽ tính.

...

Takemichi chỉ mang theo một vali nhỏ quần áo, vừa đến đã được chào đón nồng hậu, sau khi tắm rửa ăn tối xong cậu nhận ra cũng đã hơn tám giờ tối. Mikey lúc này chắc là đang nổi điên lên rồi

"Takemichi, bác thấy nhà trọ cháu ở vẫn tốt, sao lại muốn qua đây thế?"

Thiếu niên đang lúi húi gọt táo, nhanh nhẹn trả lời

"À, tại cháu có vài chuyện nên tạm thời không có chỗ ở. Hơn nữa bà đã có tuổi, sinh hoạt khó khăn, con cháu lại không mấy ở nhà nên cháu qua đây chăm sóc luôn. Bác bá tốt với cháu như vậy..."

"Haha, thằng bé này, có gì đâu chứ!"

Takemichi gãi đầu cười hì hì, coi như là cậu may mắn đi.

...

Xoảng!!!

"!!"

"Mẹ kiếp, trong mấy cái thành phố chật hẹp thế này mà có một con người chúng mày cũng tìm không ra! Cút!!! Cút hết cho tao!!!"

"V-vâng...!"

Mikey điên tiết đập phá đồ, khắp nền nhà toàn là mảnh vỡ, đã hơn chín giờ tối mà tình nhân của hắn vẫn chưa thấy đâu. Gọi điện thì không bắt máy. Anh đã cho người đi lục tung khắp nơi mà Takemichi hay lui tới. Cả Tokyo, Shibuya, Kanto, mọi ngóc ngách đều không thấy tung tích

"Sanzu, mày cho người lôi thằng Chifuyu tới căn cứ, đập nó một trận, mai tao xử lí."

"Vâng."

Hắn đi lên phòng, mệt mỏi gục xuống giường. Bản thân tin tưởng Takemichi bấy nhiêu, cậu sơ hở lừa dối hắn ngần ấy.