[MiTake] Song Song

Chương 19: Gặp lại Chifuyu.




Mikey quả nhiên hôm sau đã cho cậu tự do ra ngoài, nhưng thiếu niên biết rõ, hắn cho người theo dõi mình.

Takemichi chỉ muốn ra ngoài mua chút thực phẩm, nói thẳng ra trong tủ lạnh chẳng còn gì rồi. Thế nào ở đây lại bắt gặp chị em nhà Tachibana và cộng sự của cậu đi siêu thị cùng nhau.

Cậu muốn tránh mặt nhưng không may bị đôi mắt tinh ý của Hinata bắt gặp, cô réo lên gọi thiếu niên lại

"Takemichi-kun!? Anh đó sao!"

Cậu quay lưng lại, liền nhoẻn miệng cười, Chifuyu thấy cậu liền lao đến

"Takemichi!?, mấy ngày nay mày đi đâu vậy! Tao đến dãy trọ không có thấy. Và, đầu mày bị sao đây?"

Cậu xua xua tay "Không sao, tao bị đập đầu vào góc bàn ấy mà! Dì tao sống ở đây, bà ấy bị bệnh, lại không có con cái nên tao tiện qua đây chăm sóc. Mà, mọi người đi đâu sao qua đây?"

"Tao lượn lờ qua đây thôi, gặp Naoto đang đi làm nhiệm vụ ở đây, Hina-chan thì nói đi cùng với nó."

Anh khoác tay lên vai cậu, ánh mắt bắt gặp vết bầm tím trên cổ

"Takemichi-kun, thông tin về địa bàn làm việc của Phạm Thiên là ở vùng Kanto này, anh nên cẩn thận một chút."

"Ừ, anh biết rồi." Takemichi biết rõ, cậu còn ăn ở với hắn cơ mà.

Tuy rằng cậu và cô bạn gái đã chia tay, nhưng cả hai quyết định sẽ làm bạn, dù sao, cơ thể Takemichi, cậu căn bản không xứng với Hinata.

Chị em nhà kia trò chuyện một chút rồi chào tạm biệt, Takemichi muốn rời đi nhưng một mực bị Chifuyu giữ lại, lúc này mới bắt đầu hỏi chuyện

"Takemichi, cổ mày làm sao đây?"

Cậu vội đẩy anh ra, hôm nay ra ngoài quên mất mặc áo cổ cao, nhưng ai ngờ gặp Chifuyu ở đây cơ chứ

"Tao không sao..."

Thiếu niên đưa tay lên cổ, muốn che đậy đi vết hằn chết tiệt này, lại bị người kia cầm chặt cổ tay giật ra

"Mày là đang che giấu chuyện gì đúng không!?"

"Tao không có! Mày đừng tự tưởng tượng!" Takemichi quát lên, lại nhẹ giọng "Bỏ tao ra, tao phải về rồi."

Chifuyu muốn đuổi theo, nhưng bị một người đàn ông cao lớn hơn mình một cái đầu ngăn lại, trừng ánh mắt đáng sợ. Anh không muốn gây chuyện, nhìn theo hướng lưng cô độc của thiếu niên rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.

Mikey ở bàn làm việc đột nhiên nổi điên làm cả bọn giật mình, hắn theo lời kể của đàn em rằng có một thằng nào đó tóc đen tiếp xúc với Takemichi, nhìn qua rất thân thiết. Hắn vớ lấy chiếc cốc thuỷ tinh ném vào bức tường bên cạnh, Ran nhanh chóng né qua một bên, chút nữa thì dính đạn.

Takemichi cảm nhận được sự bất an, trở lại Mạn Uyển trong lo lắng. Sau khi sắp xếp đồ vào tủ lạnh cũng đã gần trưa, nhưng Mikey nói hôm nay không về, có thể ra ngoài ăn. Cậu chán chường, không thèm ăn, ngồi trên sofa xem tivi.

Tiếng tivi mở rất nhỏ, lại như sợ làm ồn ai đó, kể ra ở một mình trong căn nhà lớn như vậy cũng có phần hơi sợ. Cuối cùng cậu lại nằm ngủ quên trên ghế lúc nào không hay.

Mikey quá giờ trưa liền trở về, vừa vào phòng khách đã thấy con sâu lười năm ngủ trên ghế, tướng ngủ cũng xấu quá đi.

Anh muốn bế cậu lên phòng nhưng Takemichi cảnh giác liền tỉnh dậy, bốn mắt nhìn nhau. Mikey hai tay lúc này đang xốc nách thiếu niên

"Mày làm đéo gì vậy? Thả tao ra."

Hắn nghe vậy thì cũng thả thiếu niên ra luôn, đầu Takemichi đập vào tay ghế, có chút choáng váng

"Sao mày bảo hôm nay không về?"

"Thích thì bảo."

Takemichi khoé môi giật giật, đi lên lầu "Tao không có làm bữa trưa, mày muốn thì ra ngoài ăn hoặc tự nấu đi."

"Vào đây nấu."

"Không!"

"Tôi không nói lần hai đâu, Takemichi."

Cậu cảm nhận được sát khí toả ra từ đôi mắt thâm quầng của hắn, Takemichi tưởng tượng, nếu không nghe lời thì sẽ bị giết ngay lập tức. Cuối cùng cậu phải nuốt ngược nước mắt vào trong đi nấu cho hắn.