Sáng hôm sau, ánh sáng chiếu vào cửa, làm Takemichi khó chịu nheo mắt
"Mikey-kun... Kéo rèm vào..."
Hắn vừa tắm xong, từ trên xuống dưới vẫn còn đọng nước, nhìn thiếu niên chùm chăn kín người, để lộ ra mái tóc đen bồng, lật chăn, nằm lên người cậu
"Mày làm cái gì vậy!? Xuống mau, người mày ướt nhẹp đây này!!"
Takemichi đẩy hắn ra, buồn bực vào phòng tắm. Mikey ngồi trên giường, điện thoại cậu đột nhiên đổ chuông, hiện tên "Chifuyu". Hắn nhìn một lúc rồi bắt máy
"Takemichi, sao hôm bữa mày không tới mở hộp kỉ niệm vậy?"
Anh không trả lời, vừa hay Takemichi bước ra
"Takemichi? Trả lời tao coi cái thằng này!" Mikey đưa điện thoại ra phía sau lưng, kéo cậu đang đứng gần mình
"Bỏ tao ra!!!" Phía bên kia nghe được giọng cậu liền im lặng, Chifuyu nhìn vào màn hình, lại hoang mang. Anh đè cậu xuống, ghì hay tay Takemichi, cố tình nói lớn
"Cưng sao vậy? Ăn mặc thế này là muốn quyến rũ tôi hay sao, hửm?"
Cậu nheo mắt khó hiểu, vùng dậy "Mày sáng sớm nên ấm đầu sao?"
Hắn nhếch mép cười, luồn tay vào áo thiếu niên, nhéo ngực cậu một cái thật đau. Takemichi kêu lên một tiếng ái muội, dùng sức đẩy Mikey ra
"Anh bị điên sao Manjiro!!!"
Anh từ từ ngồi dậy, nhìn cậu hậm hực đẩy cửa bước ra ngoài. Song cầm điện thoại tắt đi, Chifuyu ở bên này đã run bần bật, Mikey đã không còn gặp gỡ suốt hơn mười năm qua, bây giờ lại ở một chỗ với Takemichi, hơn nữa nghe qua cách nói chuyện như vậy, chắc chắn là có quan hệ mờ ám.
Chifuyu tối sầm mặt, anh là đã có tình ý với cậu từ lâu rồi, giờ lại chậm hơn Mikey một bước, tuy là vậy nhưng Mikey mà anh biết đã không còn là hắn của mười hai năm về trước.
Mikey đứng ở cầu thang, ngỡ ngàng trước cảnh Takemichi nằm dưới đất, lại bị một người phụ nữ nắm tóc giật qua giật lại như một món đồ chơi, nét mặt hắn vẫn lạnh băng nhưng gân xanh đã nổi đầy trên trán, chậm rãi bước xuống
"A! C-cô là ai hả!? Thả tôi ra, hức, đau!!"
"Cô đang làm gì với tình nhân của tôi vậy? Muốn chết sao?"
Người phụ nữ buông cậu ra, còn cố ý dùng lực đè đầu cậu đập xuống nền
"Mikey, cậu ta là ai?"
Anh không trả lời, bước qua cô ta, đi đến đỡ Takemichi dậy, để cậu úp mặt vào ngực mình, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía cô ta
"Ryoko, tôi cảnh cáo cô, sau này không có sự cho phép của tôi thì đừng bén mảng tới nơi này, chưa kể, ngang nhiên vào đây đánh người của tôi? Tự do quá rồi nhỉ?"
Ryoko câm nín, cô ta cũng từng sống ở nơi này, nhưng là hai năm về trước, bây giờ là tay sai của Mikey, ảnh hưởng không ít tới giới tội phạm.
Mikey thấy Takemichi bấu chặt áo của mình, tỏ rõ sợ hãi, lại liếc nhìn Ryoko
"Sao? Đến đây làm gì?"
Thấy cô ta định tiến đến, Mikey liền trừng mắt, Ryoko lưỡng lự, cuối cùng cũng dừng lại
"Sanzu nói có khách hàng gây khó, gọi điện anh không nghe, bảo em tìm anh đến giải quyết."
Anh ôm Takemichi lại ghế sofa, ngồi xuống
"Hôm nay tôi bận, bảo nó tự giải quyết, không được thì giết quách thằng đó đi."
Mikey đưa tay, gạt giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống má cậu, xoa đầu Takemichi, cúi xuống gần mặt cậu
"Đau không?"
Cậu lắc đầu, tránh ánh mắt hắn
"Vậy em về đây." Ryoko bước ra cửa, nhìn động tác tay Mikey dịu dàng trên khuôn mặt thiếu niên tóc đen. Trước đây khi không còn thân với anh nữa, bao nhiêu cô gái, cậu trai cũng không hề được đối xử tận tình như vậy. Kể cả khi bản thân ra về, Mikey cũng không có nhìn lấy một cái.
Anh đưa cậu lên trên thay đồ, Takemichi cũng không nói một lời, đến khi lên xe cậu mới hỏi hắn
"Cô ta là ai?"