[MiTake] Song Song

Chương 12: Mạn Uyển.




Takemichi lật người, vừa hay mở mắt thức giấc, cậu vươn vai, ngáp một hơi dài, mặc kệ cơ thể đang trần truồng, đi đến lấy một bộ đồ cộc rồi vào phòng tắm.

Lúc đi ra ngoài, nhìn lên đồng hồ đã là hơn bảy rưỡi, đi xuống lầu đã thấy Mikey ngồi vắt chân lên bàn, xem tivi. Anh vốn nhạy cảm, nghe tiếng dép ở bên trên liền quay lưng lại, hắn vẫy vẫy tay, gọi cậu lại. Takemichi nghe theo, đi xuống ngồi cạnh hắn

"Có muốn ăn gì không?"

"Tao không muốn ra ngoài."

"Tao có nấu rồi, mau vào ăn đi không nguội." Mikey khoác tay lên vai cậu, kéo Takemichi lại gần hơn, hít lấy hít để mùi thơm mát trên cơ thể thiếu niên

"Mày ăn rồi sao?" Cậu cũng không đẩy Mikey ra, để hắn thích làm gì thì làm

"Tao chưa, đợi mày thức rồi cùng ăn."

Hắn là ngửi mùi của cậu cũng đã nổi thú tính, hôn nhẹ lên má cậu, rồi đến cằm, vừa định chạm môi, Takemichi liền tránh

"Tao vẫn mệt."

Anh khựng lại một chút, song lại hôn lên trán cậu, đứng dậy

"Vào ăn."

Mikey đi trước, Takemichi theo sau. Vừa ngồi vào bàn ăn, cậu hơi bất ngờ khi thấy bàn đầy đủ thức ăn, không tin nổi vào mắt mình

"Tất cả đều là mày nấu sao?"

Anh gắp miếng cá kho cho cậu "Ừ."

Cậu là quá bất ngờ rồi "Thật là khó tin."

"Vậy mày nghĩ khi ở một mình ai sẽ nấu cho tao? Tao đâu rảnh để suốt ngày ra ngoài ăn, hôm nào không may còn gặp lũ cảnh sát nữa kìa."

Anh than thở như đó là một lẽ thường tình. Cậu cũng không hỏi gì thêm, gảy gảy cơm trong bát. Mikey lại gắp cho Takemichi miếng thịt, cậu cũng không kén ăn, anh gắp gì cậu ăn nấy. Takemichi là vẫn muốn về nhà, hơn là là ở một nơi mà Mikey từng sống với biết bao tình nhân

"Này, tối nay tao muốn về nhà."

Hắn đang cúi đầu ăn, liền khựng lại, thẳng lưng nhìn

"Không."

Takemichi khẽ thở dài, nhanh chóng ăn hết đồ trong bát liền đứng dậy lên lầu, để anh ngồi một mình.

Cậu đi lên phòng, lại nghĩ chưa hề biết rõ về căn biệt thự lộng lẫy này, nhanh chân bước đi tham quan một vòng.

Phòng mà Takemichi ngủ có một tấm kính lớn, viền inox, lại có rèm màu đen, bên ngoài chính là ban công cậu ưa thích. Bên ngoài thì cũng chỉ là dãy hành lang đơn điệu, chẳng có gì đặc biệt, cách cỡ bốn mươi bước chân là một phòng khác, mở cửa vào thì bên trong  hoàn toàn kín đáo, không có lấy một cánh cửa sổ. Tông màu chủ đạo là nâu. Chính giữa có một chiếc bàn, bên cạnh là sofa, xung quanh là tủ đã được khóa, thầm nghĩ đây là thư phòng của Mikey.

Đối diện với phòng này cũng có một phòng khác, thiết kế không khác gì phòng ngủ Takemichi, nhưng nó cũng không có cửa sổ. Cuối dãy hành kang có cầu thang thiết kế xoắn lên trên¹, khác với kiểu cầu thang có lan can kính, nó có lan can gỗ sơn màu trắng.

Vừa lên đến nơi Takemichi có chút giật mình, bên trên chỉ có một phòng duy nhất. Mà nó cực kì rộng, có một tấm kính lớn không có rèm, cũng không có ban công, ngoại trừ chiếc giường king size thì cũng không còn bất cứ thứ gì. Căn phòng này cũng phải lớn gấp đôi phòng Takemichi ngủ, vậy mà lại chẳng được bày biện gì.

Cậu đi ra ngoài, ở cuối hành lang có một cánh cửa kính, bên ngoài là cầu thang dẫn lên tầng thượng, có thiết kế giống tầng hai nhưng thẳng lên.

Bên trên có một phòng, thêm nữa là có hồ bơi. Trước mặt cậu là hồ bơi, phía cuối có một ghế sofa và một bàn tròn. Nền trên này riêng biệt được lát bởi gạch trơn, nó cũng là gạch trắng nhưng trơn tru. Có lẽ vì có hồ bơi nên thiết kế như vậy. Takemichi để ý rõ, căn phòng kia là được làm hoàn toàn bằng kính. Xung quanh ba tấm kính là rèm cửa trắng tinh khôi, đến cả trần cũng làm bằng kính, nhìn lên có thể thấy rõ ràng trăng sao. Takemichi là nghĩ, Mikey thật khoa trương

"Tên này đúng kì quặc, phòng ốc gì làm bằng kính rồi lấy rèm che!"

Mikey ăn uống xong dọn dẹp lên phòng không thấy Takemichi, đi tìm khắp các phòng cũng không thấy, lên đến sân thượng thấy cậu đang đứng ở lan can kính, Takemichi là không nhận ra sự hiện diện của anh, ung dung nhìn xe cộ qua lại bên dưới.

Đột nhiên có người ôm từ phía sau làm cậu giật mình

"Tôi tìm em mãi, thì ra là mò lên đây."

"Sao anh màu mè quá vậy, nhất là căn phòng đằng kia."

Hắn giật mình, xoay người Takemichi lại, hai tay đặt lên vai cậu trai

"Em vừa gọi tôi là gì!?"

"Hừ, mày không thích thì thôi, nhưng ai bảo mày gọi tao là em chứ."

"Tôi thích chứ!" Anh ôm chặt cậu "Em nhỏ hơn tôi một tuổi, gọi vậy là đúng rồi."

Takemichi cựa người, quay lưng về phía Mikey, mặc anh ôm lấy mình

"Ngày mai chúng ta đi O-Edo Onsen Monogatari được không?"

"Ừm." Anh hôn lên trán cậu, song cầm tay Takemichi xuống dưới, cậu thuận thế đi theo.

O-Edo Onsen Monogatari là khu nghỉ dưỡng có suối nước nóng, nằm ở vịnh Tokyo, thuộc khu đảo nhân tạo của Odaiba. Takemichi cả đời này mơ ước được đến đó, tự nhiên Mikey lại nói vậy, nhanh chóng đồng ý.

Hắn cả tối đó cũng không có làm phiền cậu, ôm Takemichi trong lòng ngủ ngon.

_____________¹: Thiết kế dạng cầu thang xoắn lên: Có thể tưởng tượng, ở cuối dãy hành lang, đối mặt với bức tường trắng, cầu thang sẽ xoắn sang bên phải và chiều lên trên.

________Jenicas.