Nhiếp Chiếu nghe đến nỗi da đầu tê dại, Giang Nguyệt chưa bao giờ gọi thẳng tên hắn.
Hắn bước lên trước, Giang Nguyệt đã lại cầm một khúc gỗ, Nhiếp Chiếu cúi đầu, nhìn lên khuôn mặt nàng từ dưới, cố gắng nhìn ra điều gì đó: "Thật hay giả đây?"
Giang Nguyệt không biểu lộ cảm xúc, đẩy đầu hắn ra, không nói lời nào, quay người rửa tay rồi vào nhà. Nhiếp Chiếu đi vào, thấy nàng đã chuẩn bị sẵn bữa cơm, một đĩa rau xào, vài bắp ngô luộc, một đĩa trứng xào, và một bát cơm chiên dưa mặn.
Trên bàn bày hai bộ bát đũa.
Nhiếp Chiếu cảm thấy lo lắng hơn, hỏi: "Không ăn thỏ nữa sao?"
Giang Nguyệt vẫn không trả lời, Nhiếp Chiếu trong lòng càng thêm hoảng hốt, nghĩ liệu có phải mình đã làm gì không đúng sau khi uống rượu đêm qua, làm điều gì đó có lỗi với nàng.
"Chờ ta một chút, ta đi hầm thỏ, sẽ nhanh thôi." Hắn chân tay lóng ngóng đi vào bếp.
Thỏ đã được lột da và làm sạch ở bờ sông, bây giờ chỉ cần chặt thành miếng và xào chín là được.
Nhiếp Chiếu đứng trước thớt chặt thịt thỏ, cố gắng nhớ lại mình đã làm gì, nhưng không thể nhớ ra; khi hắn đang xào thịt thỏ, thì mơ hồ nhớ ra một chút, nhưng không nhiều, đó là khi Giang Nguyệt trở về, muốn đỡ hắn dậy, hắn không cần, liền đứng dậy bước đi.
Sau đó, sau đó thì sao...
Nhiếp Chiếu không nhớ ra, thịt thỏ trong chảo suýt bị cháy, hắn vội vàng đảo vài lần, nếm thử một miếng, đã chín rồi, liền bưng ra bàn ăn.
Đi qua phòng Giang Nguyệt, cửa phòng nàng mở, trên giường là chăn gối gấp gọn, ký ức đã c.h.ế.t bỗng như những mảnh vỡ hiện ra trong đầu Nhiếp Chiếu.
Hắn uống say, nằm trên giường Giang Nguyệt, nàng giận dỗi muốn kéo hắn dậy, phần còn lại hắn không nhớ, sau đó hắn và Giang Nguyệt cùng nằm trên giường, hắn cố tình ôm nàng vào lòng, gọi nàng là bảo bối, Giang Nguyệt dùng đầu đập vào n.g.ự.c hắn như muốn thoát ra, nhưng bị hắn siết chặt không thể thoát.
Cảm giác mềm mại từ cơ thể thiếu nữ dường như vẫn còn trong lòng bàn tay hắn.
Nhiếp Chiếu chân run rẩy, tay lẩy bẩy, suýt nữa làm rơi cả đĩa thịt thỏ xuống đất, hắn nghĩ đến đây mà ánh mắt đầy kinh hãi, hắn bám vào khung cửa lặp đi lặp lại, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất, ngồi một hồi vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, rồi tự vả vào mặt mình một cái thật mạnh.
Có cần thiết phải nghĩ tiếp không? Đây chẳng phải là hắn nhân lúc say rượu mà khinh bạc người ta, nên Giang Nguyệt mới tức giận, đúng là như vậy, chuyện này xảy ra với ai cũng không thể vui nổi, nhất là khi bị người mình luôn coi là huynh trưởng khinh bạc.
Giang Nguyệt tối qua chắc hẳn đã rất sợ hãi, rất tức giận, hắn không dám nghĩ tiếp.
Điều khác biệt lớn nhất giữa con người và súc sinh là con người có suy nghĩ, có thể kiểm soát hành vi của mình, hành vi tối qua của hắn có khác gì súc sinh? Uống chút rượu là phát điên? Nhiếp Chiếu lại tự vả mình một cái thật mạnh.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Nàng coi ngươi là huynh trưởng, ngươi coi nàng là gì?
Điều duy nhất khiến hắn yên tâm là sáng nay khi thức dậy, y phục của hắn vẫn nguyên vẹn, hẳn là chưa làm ra chuyện gì quá đáng.
Nhiếp Chiếu nghĩ kỹ, lại không khỏi đau lòng cho Giang Nguyệt, xảy ra chuyện như vậy mà nàng không khóc không làm loạn, chỉ là không nói chuyện với hắn, thật khiến người ta đau lòng vì sự ngoan ngoãn và lương thiện của nàng.
Hắn nhất định phải nói rõ ràng chuyện này với Giang Nguyệt, xin lỗi nàng, dù nàng có muốn c.h.é.m hắn vài nhát hay làm gì cũng được, đều phải để nàng hết giận.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, từ đống củi nhặt lên một cái gậy, bưng đĩa thức ăn đi vào.
Giang Nguyệt mặc dù trông rất giận, không để ý đến hắn, nhưng hắn chưa về, nàng vẫn chưa động đũa, chỉ cầm một bắp ngô nhấm nháp, thấy hắn vào, liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng dời ánh mắt về phía thức ăn.
Nhiếp Chiếu càng cảm thấy đau lòng, nghĩ rằng nói mình là súc sinh cũng không đủ để diễn tả.
Hắn lấy một cái đùi thỏ đặt vào bát nàng, quan sát biểu cảm của nàng, Giang Nguyệt liền ném cái đùi thỏ trở lại, cúi đầu ăn cơm.
Nhiếp Chiếu không ngồi xuống, mà kéo vạt áo quỳ phịch một tiếng trước mặt nàng, đưa cái gậy cho nàng: "Cân Cân, chuyện này là ta sai, muội có giận thì đánh ta đi. Ta sau này nhất định ngàn lần bù đắp cho muội."