Ánh mắt của Đệ Ngũ Phù Dẫn kiên định vô cùng, hắn không đùa: "Chỉ cần quên đi, là có thể buông bỏ, đây là cách duy nhất không làm tổn thương ai mà vẫn có thể đưa nàng trở về bên ta."
Nói xong, hắn yếu ớt nằm xuống, ấn vào trán: "Chúc Long, ta đau đầu, ngươi kể ta nghe chuyện đã dò la được về Tiểu Cẩn đi."
Chúc Long thở dài, lấy ra cuốn sổ tay mang theo bên người. Hôm qua thời gian gấp rút, hắn chỉ kịp lấy bức họa, hôm nay lại đi điều tra, phát hiện chẳng trách Giang Nguyệt lại ỷ lại Nhiếp Chiếu như vậy, những chuyện này nói ra, e rằng cơn đau đầu của Đệ Ngũ Phù Dẫn sẽ càng nặng thêm. Mặc dù hắn đã bán mình cho Đệ Ngũ Phù Dẫn, nhưng cũng thấy Nhiếp Chiếu đã cực khổ dốc lòng nuôi dưỡng nàng bao nhiêu năm, ngươi nói mang đi là mang đi, thật không phải đạo.
"Ngươi thật muốn nghe sao?" Hắn xác nhận lại lần nữa.
"Đọc."
Chúc Long mở cuốn sổ, nghĩ bụng nếu hắn sớm đau c.h.ế.t đi, khế ước bán thân của mình sẽ hết hiệu lực, chưa biết chừng còn có thể sớm trốn thoát, bèn diễn cảm xúc động mà đọc: "Giang Nguyệt được một gia đình giàu nhất Châu Tán là nhà họ Giang nhận nuôi, nhưng cha nuôi không quan tâm, mẹ nuôi thường đánh mắng, nàng không biết chữ, cũng chưa từng ra ngoài, ai từng gặp nàng đều nói nàng nhút nhát, yếu đuối, lắp bắp, bảo thủ, đáng thương..."
Hắn liếc nhìn Đệ Ngũ Phù Dẫn, quả nhiên thấy cơn đau đầu của hắn càng trầm trọng, sắc mặt âm trầm như có thể nhỏ ra nước, gần như bóp nát chiếc gối.
"Còn muốn nghe tiếp không?"
"Nghe tiếp."
Chúc Long càng kể càng thở dài trong lòng, thật đáng thương, nếu không gặp Nhiếp Chiếu, phần lớn là chết, không c.h.ế.t cũng khó sống. Nhiếp Chiếu đã xem như người có tấm lòng tốt, thế gian nào có ai hoàn toàn tốt hoặc hoàn toàn xấu, phần nhiều đều là thiện ác đan xen.
Gặp phải người đáng thương, yếu đuối, vô dụng như thế này, không có mình thì chết, mặc kệ ngươi hành hạ thế nào cũng tuyệt không oán hận, mỗi ngày chỉ cần cho chút cơm ăn sống qua ngày, muốn làm gì cũng được cô gái nhỏ, rất khó đảm bảo sẽ không khơi dậy ác niệm trong lòng, bộc lộ mặt xấu với nàng, mặc sức chi phối nàng.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Nhiếp Chiếu không những không làm vậy, ngược lại còn cẩn thận bảo vệ mà nuôi dưỡng đến bây giờ, thật không dễ dàng, nhìn bên ngoài chẳng giống người tốt, nhưng lại có tấm lòng chi tiết và thiện lương.
Đệ Ngũ Phù Dẫn nghe về chuyện Giang Nguyệt đến nhờ cậy ở Chúc Thành, nghe về chuyện nàng đi học, học võ nghệ, g.i.ế.c Hoắc Minh Ái, không khỏi khóe mắt ngấn lệ. Muội muội của hắn, nếu cha mẹ còn sống, ắt hẳn được nuôi lớn trong ngàn vạn sủng ái, dù cha mẹ đã sớm không còn, nếu năm đó không thất lạc tại Ổ Đông, hắn nhất định sẽ dốc hết sức đối xử tốt với nàng, quyết không để nàng chịu khổ sở như vậy. Nàng yếu đuối như thế, làm sao có thể cầm nổi binh khí nặng nề như vậy, Nhiếp Chiếu sao có thể để nàng làm những việc nguy hiểm đó?
Những năm thiếu hụt này, đợi nàng trở về bên hắn, hắn nhất định sẽ bù đắp gấp đôi, quên Nhiếp Chiếu đi, cũng quên Hách Liên Ngọc đi.
Giang Nguyệt trong bữa tối cắn đũa, quan sát sắc mặt của Nhiếp Chiếu.
"Sao vậy? Không ngon à?" Nhiếp Chiếu hỏi nàng, tự mình nếm thử một muỗng canh kim ngọc nấu từ sơn dược và hạt dẻ, ngọt ngào mềm dẻo, hắn đã phát huy hết sức mình, không thể nào?
Nàng lắc đầu, hoa sen bạc bện trên tóc đung đưa qua lại: "Không không không, ngon lắm, huynh không định mang chút gì đó cho công tử Dẫn bị thương nặng ăn sao?" Nàng thăm dò hỏi, dù sao tam ca đối với hắn đặc biệt như vậy.