Miêu Phủ

Chương 42: Sống phải thấy người, ch.ết phải thấy xác




Cho đến một đêm, quân địch cả gan đánh vào miếu của A Phủ, nơi dân bản tập trung chạy đến trú. Lần này lực lượng quân địch đông hơn, không dễ bị đánh lui như những lần trước.

Một tên giặc mặt mũi hung ác, phóng một ngọn giáo vào giữa đám đông dân bản. Ngọn giáo bay sượt qua tóc Khao Miêu, chỉ cần lệch một li nữa thôi, có thể cô đã mất mạng. Tên giặc ngơ ngác nhìn bàn tay mình vừa phóng giáo, cảm thấy tay bị một lực không biết từ đâu vặn cực mạnh, làm ngọn giáo bay lệch hướng.

“Phập” một tiếng sắc ngọt vang lên, một mũi giáo khác từ đâu bay đến cắm thẳng giữa trán tên giặc. Hắn ngã rầm xuống, máu trên trán lan rộng be bét khắp mặt.

Lúc này toàn bộ ngôi miếu của A Phủ bỗng phát ra một luồng sánh sáng lập loè xanh lét. Quân địch có tên sợ hãi bỏ chạy nhưng cũng có những tên to gan vẫn điên cuồng xông tới chém gi.ết. Khao Miêu ôm chặt thằng Bờm trong lòng, cô nghe bên tai hai tiếng trầm khàn của A Phủ quát lớn: “Chạy đi!”

“Cô Khao Miêu, mau đi theo tôi!”

Người nói là thầy dạy võ của thằng Bờm. Trước đây anh ta là phó tướng của A Phủ, luôn trung thành tận tâm với cậu. Anh ta đưa mẹ con, chú tớ Khao Miêu chạy về kinh thành.



“Nhưng… còn A Phủ thì sao?”

Dẫu cậu là ma, không thể ch.ết nữa, nhưng mẹ con cô sao nỡ để cậu ở lại một mình. Thầy dạy võ nói: “A Phủ giao phó cho tôi đưa mọi người an toàn rời đi. Chiến tranh sớm muộn gì cũng xảy ra, nơi này không an toàn cho mẹ con cô.”

Anh ta đưa mẹ con, chủ tớ Khao Miêu đến ở trong một ngôi nhà kín đáo ở ngoại ô. Cô và thằng Bờm đã đổi họ để không dính líu đến chuyện của nhà họ Hà, bây giờ chỉ còn là thân phận thường dân.

“A Phủ có nói khi nào chúng tôi được đoàn tụ không?”

“Có lẽ khi tình hình chiến sự bớt căng thẳng, cậu ấy sẽ để tôi đưa mẹ con cô quay về.”

Thầy dạy võ kiếm cho Khao Miêu ít sách thuốc, vốn có năng khiếu và đầu óc nhanh nhạy, cô đọc nghiên cứu chúng, kiếm sống bằng nghề bốc thuốc chữa bệnh.

Trần phủ.

“Ngươi nói gì? Không tìm thấy mẹ con Khao Miêu đâu hết?”



Thuộc hạ bẩm báo làm Trần Long cau chặt đôi mày. Hắn sai người trà trộn vào dân bản để truyền tin của mẹ con Khao Miêu về cho hắn, không ngờ sau đêm loạn lạc đó lại làm mất dấu mẹ con cô, không còn một chút dấu vết.

“Sống phải thấy người, ch.ết phải thấy xác! Tiếp tục tìm cho ta!”

Thuộc hạ của Trần Long rầu rĩ nhận lệnh rời đi. Một lúc sau, có thằng hầu gõ cửa gọi: “Cậu ơi, ông bà gọi cậu qua bàn chuyện lo liệu hôn lễ.”

Trần Long không trả lời, thằng hầu chỉ nghe thấy một tiếng “choang” cái gì bị ném vỡ. Mãi sau mới nghe tiếng Trần Long lạnh lùng nói: “Biết rồi.”

Thằng hầu thở phào nhẹ nhõm, vội chạy vào thu dọn chén trà vỡ nát. Từ lúc ông bà bảo cậu phải cưới cô Vũ Nguyệt, cậu nó lúc nào cũng thế này, nổi giận vô cớ. Nó vừa mong lại vừa không mong tìm được mẹ con cô Khao Miêu.

Nếu tìm được họ thì cậu chủ nó sẽ vui vẻ trở lại, nhưng cô Vũ Nguyệt sẽ nổi cơn ghen mất. Không tìm được thì sẽ không có ai xen vào phá hỏng cuộc hôn sự này, nhưng cậu chủ nó sẽ suốt ngày cau có khó chịu như ban nãy.

Nửa tháng sau, đám cưới rình rang của Trần Long với Vũ Nguyệt làm náo động cả kinh thành. Khao Miêu đang cùng thằng Bờm đi chợ mua đồ, cô giả trai, hai mẹ con đều đội mũ che khăn kín mặt. Người người dạt sang hai bên đường cho đám rước dâu đi. Khao Miêu ôm thằng Bờm quay mặt tránh đi, nhưng không hiểu sao ánh mắt sắc lạnh của Trần Long vẫn hướng về phía mẹ con cô.

Hắn tự nhiên dừng ngựa giữa đường, làm cả đám rước dâu lẫn người xem hai bên đều ngạc nhiên.

Giữa một đám đông chen chúc, ánh mắt Trần Long dừng lại rất lâu vào hai mẹ con ăn mặc kín mít. Dù họ ăn mặc nhạt nhoà lẫn vào đám đông, nhưng dáng dấp quen thuộc vẫn thu hút sự chú ý của hắn.

Chừng vài giây sau, Trần Long bình thản cưỡi ngựa đi tiếp. Chắc là nhầm người thôi, người kia rõ ràng là đàn ông, lại còn là một tên thầy thuốc, sao có thể là Khao Miêu.

Đêm tân hôn, Trần Long uống say khướt không biết trời đất là gì. Tuy nằm cạnh Vũ Nguyệt nhưng hắn không thèm động vào cô vợ mới cưới này cái nào, làm cô ta tức ch.ết. Nhưng sau một ngày dài làm hôn lễ, Vũ Nguyệt tức đến mấy cũng vẫn mệt quá mà ngủ thiu thiu.

Nửa đêm, Trần Long tưởng như đang say khướt, bỗng nhiên mở trừng trừng mắt ngồi dậy.

Hắn ngồi bật dậy như người mộng du, cứ thế bước xuống giường, ra khỏi phòng. Vũ Nguyệt nằm bênh cạnh bị đánh thức, cô ta nghĩ nghĩ rồi quyết định bám theo.

Trần Long tỉnh dậy vì nghe được ám hiệu của thuộc hạ. Hắn nhìn trước ngó sau quan sát, nhưng vì trong người vẫn còn hơi say men rượu, không phát hiện ra có người đang bám theo. Vũ Nguyệt thuận lợi bám theo suốt một đường đi, vì người hầu gác đêm đều đã bị tên thuộc hạ kia cho hít mê hương, lăn ra ngất xỉu.