Miêu Phủ

Chương 28: Hôm nay mày đã đi đâu?




Mặt trời khuất núi, thằng Tư đi một vòng trong phủ xem xét. Nó lấy ra một túi bột trắng, rải một vòng quanh thư phòng của Hà lão gia và khoảng sân phía trước. Trên chiếc bàn đặt giữa sân, nó đặt một bát gạo, một bát muối, một bát nước và đốt một hàng ba ngọn nến.

Nó cầm kiếm gỗ đào và đọc chú, được một lúc thì cây cối xung quanh bắt đầu lay động xào xạc. Gió nổi lên, ngày càng lớn dần, gào rú như gió bão, lẫn trong gió là tiếng thét của một người phụ nữ: “Ch…ết, ch…ết, ch…ết đi…”

Thằng Tư thầm nghĩ “quả là vong dữ”, vừa nghĩ xong thì nó thấy lủng liểng nào là cánh tay, cẳng tay, đầu, thân mình… mỗi cái đi một đường lờ mờ hiện ra trước mặt. Cái đầu với khuôn mặt tràn đầy thù hận, còn vương theo mùi mắm khó ngửi lọt vào mũi thằng Tư.

Khi hai cánh tay của người phụ nữ đang vươn về phía thằng Tư và Hà lão gia mà vồ, thì nó bốc vội một nắm muối ném vào. Tiếng rên la thê thảm vang lên, ngay sau đó thằng Tư nhanh như cắt đốt một đạo bùa thả vào bát nước, hất thẳng bát nước vào những mảnh thân thể của người phụ nữ. Tiếng gào la thất thanh vang lên, người phụ nữ giương đôi mắt căm hận rồi chạy mất. Thằng Tư cầm bát gạo đuổi theo, tung về phía người phụ nữ. Bà kêu thảm rồi chạy biến mất, trên khuôn miệng đỏ lòm lén nở một nụ cười lạnh.

Thằng Tư quay trở lại, trong lòng nghĩ thầm: “Vong dữ mà dể trừ như vậy ư?”

Nhưng vì bản tính háo thắng, vả lại Hà lão gia cũng ngay tức khắc thả vào tay nó mấy nén bạc, nên nó không nghĩ nhiều nữa mà vui vẻ nhận. Hà lão gia yên tâm quay vào phòng ngủ thật ngon.

Bên viện A Phủ.

Khao Miêu đang ngồi chờ tin, thấy bên ngoài hiu hiu gió, biết là mẹ A Phủ đã về. Đêm qua hẳn là bà đi tìm Hà lão gia ám ông ta, cô đã khuyên bà đừng phá ông ta nữa, vì kiểu gì ông ta cũng tìm thầy về trấn bà.

Với chút pháp lực ít ỏi kia của thằng Tư, không thể nào trấn được bà. Bà càng phá chỉ khiến Hà lão gia càng đi tìm thầy khác cao tay hơn. Đến lúc tìm được thầy nào cao tay thật sự có thể trấn được bà, lúc đó khó mà cứu được, không chỉ đơn giản là bóc mỗi lá Huyết Phù đi đâu. Cho nên khi nãy bà giả vờ bị thằng Tư đánh đuổi, đánh lừa Hà lão gia rằng đã trừ được bà, khiến ông ta mất cảnh giác.

Cách trả thù thống khoái nhất là phơi bày bộ mặt thật của hai nhà họ Hà, Văn ra ánh sáng. Cô đang thu thập manh mối, mà cô tin A Phủ đi đâu mất tăm mấy ngày nay cũng là có lý do. Có thể cậu cũng đang đi tìm bằng chứng.

Hôm qua, cô đã nhận được thư của ma ma Nguyệt Quế Lầu. Bà ta hỏi sao dạo này bà lớn không ghé qua, còn dặn nếu bà lớn cần “hàng” thì không cần tự mình tới Nguyệt Quế Lầu, cứ báo một tiếng Nguyệt Quế Lầu sẽ tự dâng “hàng” tới. Nguyên do là Nguyệt Quế Lầu mấy ngày nay có ma, không muốn bà lớn bất ngờ qua lại gặp phải ma. Cuối thư còn dặn giữ kín chuyện Nguyệt Quế Lầu có ma, đừng truyền ra ngoài ảnh hưởng việc làm ăn của họ.

Ma này dễ là A Phủ, cô nghĩ. Khao Miêu buồn bã nghĩ cách làm cậu nguôi giận, mấy ngày nay cậu không ở nhà rồi. Mẹ A Phủ mà biết chuyện cô cậu cãi nhau thì cô chẳng biết giải thích sao.

Ngày hôm sau, cô như thường lệ cách ba ngày lại đi thăm thằng Bờm. Cô cùng con Đậu cả đi lẫn về chỉ trong một buổi. Nhưng đến tối đi ngủ, Khao Miêu vừa lật chăn gối ra thì giật nảy mình, một cái đầu người đẫm máu đang yên vị ở giữa giường cô.

“M… mẹ…”

Cô lên tiếng khẽ gọi mẹ A Phủ, ánh mắt bà nhìn cô sao mà lạ lùng. Không có thân thiết như mọi ngày, chỉ có sự thù hận, độc địa, không khác gì ánh mắt căm thù khi nhắc đến bà lớn cả. Hai cánh tay từ đâu nhanh như cắt tóm chặt lấy cổ cô siết thật chặt, khuôn mặt hung ác, miệng vừa nói đôi mắt trắng dã vừa lồi ra to như hai quả trứng gà:

“Mày là đồ lăng loàn! Mày nói xem ngày hôm nay mày đã đi đâu?”

“Tại sao mày lại phản bội A Phủ? Tại sao???”

Mẹ A Phủ hằn học gào lên, đôi tay bóp chặt cổ của Khao Miêu khiến cô thấy mình sắp xuống địa phủ đến nơi rồi. Lúc này cô mới biết, thì ra hôm đó A Phủ bóp cổ cô là còn quá nhẹ tay. So với sự phẫn nộ hoá điên lúc này của mẹ cậu, cậu đã nhân từ với cô lắm rồi.

“Dừng tay!”

Cánh cửa phòng đã đóng đột nhiên “ầm” một tiếng thật lớn. Một cái gì đó nhanh như cắt xẹt qua, bắn thẳng vào đôi tay đang bóp cổ Khao Miêu. Cô xụi lơ ngã xuống, rơi vào một vòng tay rắn chắc.

“A… A Phủ?”

Mẹ cậu trợn to đôi mắt trắng dã nhìn, khuôn mặt hung ác không kìm nổi sự tức giận:

“Con còn bảo vệ cho con đàn bà lăng loàn này! Con có biết nó dám làm gì sau lưng con không?”