“Ở đâu vậy mẹ?”
Lá bùa nằm trong chỗ hốc cây, trời lại tối nhìn không rõ, cô loay hoay một lúc vẫn chưa tìm thấy. Bì bõm dưới nước một hồi, cuối cùng cũng sờ đến cái hốc. Cô thò tay vào móc ra được lá bùa, khoảnh khắc lá bùa được lấy ra, cái cây rung lắc dữ dội kéo theo cả hòn non bộ cũng rung ầm ầm theo.
“Kẻ nào? Ăn trộm?”
Tiếng động lớn thu hút những người hầu gác đêm kéo đến. Khao Miêu hoảng sợ bì bõm thoát ra, bọn người hầu chạy đến cách hòn non bộ chừng mười bước chân thì chết đứng cả đám với nhau, sợ đến són cả ra quần.
“M… ma… có… có ma!”
Ngay đến người gan lớn như Khao Miêu, lần đầu tiên nhìn thấy hồn ma mẹ A Phủ cũng đứng cả tim. Bóng đen sì nhưng hai mắt lại trắng dã, cái lưỡi trong miệng thì đỏ lòm. Chưa kể mười mảnh thân thể không liền với nhau mà cứ lủng liểng, lúc lắc trong không khí…
“Cứu, cứu tôi với!”
Mấy người hầu chạy té khói, nhưng đúng lúc này cũng “rầm rầm”, “ào ào” tiếng động lớn vang lên. Hòn non bộ đổ ập xuống, nước tràn ra tung toé. Khao Miêu chỉ kịp chạy nhấc một chân ra ngoài, chân còn lại bị hòn non bộ đổ xuống kẹt lại. Máu bắt đầu chảy ra, dính lên thành bồn non bộ một mảng lớn…
Cô cố sức đẩy, hòn non bộ to lớn không xi nhê gì so với chút sức nhỏ của cô. Mẹ A Phủ cũng đặt tay vào đẩy, nhưng tay của bà chỉ là hai mảnh cánh tay, không giúp được là bao. Bóng bà biến đi dần, bà đi về viện A Phủ muốn gọi con Đậu đến giúp.
Còn lại một mình Khao Miêu, chân cô vừa kẹt vừa bị ngâm lâu trong nước nên bị chuột rút. Cô đau tái mặt, nhưng không hề bỏ cuộc, nghiến răng nghiến lợi đẩy ra. Người hầu gác đêm đã bị doạ sợ chạy đi hết, nhưng ai biết được họ có quay lại không. Tim cô đập thình thịch, trong giây phút căng thẳng đó, chợt cảm giác có cái gì loé sáng đằng xa…
Còn có tiếng bước chân rầm rập nữa!
“C.on mẹ nó! Đứa b.ỏ mẹ nào dám!”
Lão Tự cầm cây đuốc lao tới như một kẻ điên, vừa đi vừa mắng chửi. Cảm nhận được bùa gặp chuyện là lão tức tốc chạy tới, lão được bà lớn cho đặc quyền thoải mái ra vào Hà phủ. Đi đến bên hòn non bộ, lúc này nó đã đổ ụp xuống vỡ mất nhiều góc, còn cây si thì chẳng thấy đâu, chắc là bị đè bẹp dí dưới hòn non bộ này rồi. Truyện Phương Tây
Lão điên tiết nhìn quanh, không thấy ai. Chỉ có tiếng gió xào xạc từ dãy trúc trong vườn vọng lại. Lão đưa tay sờ kiếm gỗ đào và những đạo bùa giắt trong người, đảo mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Trừ mấy con vong nhi đã bị nhốt dưới hầm, hiện giờ trong Hà phủ này đang có hai vong cực hung dữ, cực nặng oán nghiệt! Lão đi một vòng quanh hòn non bộ, sự chú ý đổ dồn vào dãy trúc kia.
“Th… th… thầy ơi!!!”
Một thằng hầu chạy như ma đuổi đến, gào tướng lên làm lão Tự tưởng rách cả màng nhĩ đến nơi.
“Thằng điên này! Mày gào cái gì?”
Thằng hầu này là người bên Văn phủ, lão Tự nhận ra nên cũng hơi lo lắng.
“Cậu… cậu út nhà con đang lăn lộn trên giường, sùi bọt mép trắng xoá thầy ơi…”
Cậu út này là hi vọng huyết mạch cuối cùng của nhà họ Văn. Nếu cậu cũng bị kéo đi theo hai cậu trước, thì chi lớn nhà họ Văn coi như tuyệt tử tuyệt tôn.
“Mày gọi bọn hầu của nhà này lục soát hết cái vườn trúc kia cho tao!” - Lão Tự bỏ lại một câu rồi hộc tốc chạy về Văn phủ.
Lão dính vào hai anh em bà lớn không biết là may mắn hay bất hạnh đây. Họ vung tiền không ngần ngại, nhưng những việc họ làm khiến lão phải lo liệu vất vả muốn chết.
“Sao thầy lại bảo chúng ta lục soát vườn trúc nhỉ?”
Mấy thằng hầu lục tới lục lui vườn trúc, mấy lần rồi vẫn không thấy ai, đành kéo nhau đi về. Cái chúng lo là hòn non bộ của lão gia đổ hỏng hết rồi! Nhưng chính mắt mấy thằng nhìn thấy với nhau, thấy một hồn ma với những mảnh xác đứt lìa, không phải hồn ma cậu cả.
Có thầy Tự làm chứng, tất cả là tại hồn ma lạ hoắc đó!
Mấy thằng hầu rời đi được một lúc, vườn trúc im ắng bỗng nhiên lại phát ra âm thanh loạt soạt. Khao Miêu từ trong vườn trúc cà nhắc đi ra.
Khi nãy lúc cô sắp bị phát hiện đến nơi, thì bỗng hòn non bộ khẽ dịch chuyển. Chân cô bị chuột rút không cử động được, cô phải dùng hai tay để rút chân ra. Bởi đang đứng một chân nên cô mất thăng bằng suýt ngã, nhưng còn chưa tiếp đất thì đã có một thân ảnh màu đen xẹt qua, cuốn theo cô đi…
Tốc độ quá nhanh làm mắt cô bị gió quét cho cay xè, cô nhắm tịt mắt lại. Đến khi thấy gió bên tai đã ngừng, cô mở mắt ra thì thấy mình đang ngồi giữa bụi trúc. Khi bọn người hầu kéo tới, cô hồi hộp muốn tìm đường trốn thì thân thể lại như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích nổi mà chạy.
Cô ngạc nhiên thấy mấy thằng hầu cứ đi qua đi lại mà không phát hiện ra cô. Tuy trời tối nhưng rõ ràng bọn nó có cầm theo đèn đuốc, một người ngồi lù lù đây lý nào lại không nhìn ra.