Miêu Mễ Bất Phát Uy

Chương 12




Mạnh Hạ Thanh nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, mỉm cười hỏi: “Mèo tinh? Tiểu Mễ  à, ngươi không phải lão hổ sao, như thế nào lại có ca ca là Mèo tinh vậy?.”

Mao Tiểu Mễ lúc này mới phát hiện chính mình lại lỡ miệng, sợ tới mức toàn bộ lông mèo đều dựng đứng.

Thấy ánh mắt đáng thương hề hề của nó loạn nhìn xung quanh, Mạnh Hạ Thanh cũng không nhẫn tâm đến nỗi dọa nó, lại chỉ có thể giúp nó tìm một cái bậc thang: “A…… Ta biết rồi, nhất định là nhận làm ca ca đi?”

「 Đúng, đúng đúng!」 Tiểu Mễ gật đầu như giã tỏi, trong vài giây ngắn ngủn vừa rồi, tim của nó nhảy lên như trống, thực là đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng nó mà, thật không nghĩ tới mình lại vì thuận miệng mà nói ra, cư nhiên bị anh ta bắt được nhược điểm. Nó từ kịch truyền hình, từ trong tiểu thuyết biết được, nếu loài người phát hiện đối thủ của họ không có lợi hại như họ tưởng, họ sẽ thương tổn đối phương ngay. Nó không thể để cho Mạnh Hạ Thanh phát hiện nó chỉ là một cái lão hổ giả được, bằng không khẳng định là nó sẽ bị Mạnh Hạ Thanh áp đảo, khi dễ!

Tiểu Mễ thật cẩn thận quan sát biểu tình của Mạnh Hạ Thanh, thấy bộ dáng không hề hoài nghi của anh, không khỏi thở phào một cái, dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ ngực mình: Hoàn hảo, Mạnh Hạ Thanh là một người rất ngốc này, rất hay hồ lộng, nếu không nó tuyệt đối là kẻ yếu thế. Từ giờ về sau nó cần phải cẩn thận hơn mới được, không thể lại bị bắt được cái đuôi nhỏ đâu.

=========

Mạnh Hạ Thanh dù sao cũng bề bộn nhiều việc, anh đem để Mao Tiểu Mễ ở trên bàn để cho nó tự mình chơi, sau đó lại khẩn trương ngậm đầu trong công việc, thúc giục bản thảo, thẩm định bản thảo, thảo luận bản thảo, liên hệ cùng họa sĩ vẽ bìa, không có một khắc nào được thanh nhàn. Mao Tiểu Mễ vừa mới bắt đầu thì không có việc gì liền đuổi theo chuột nhỏ chạy tới chạy lui, được một lát thì mệt mỏi, nó liền ghé vào bàn ngửa đầu nhìn Mạnh Hạ Thanh làm việc. Được một lát thì chống đỡ không được nữa, đem đầu ghé vào trên mặt bàn ngủ.

Đến lúc tỉnh lại đã là giờ cơm trưa, cái bụng đói của Mao Tiểu Mễ đã thầm thì kêu, lại phát hiện Mạnh Hạ Thanh còn chưa đi ăn cơm mà vẫn như cũ ngồi ở trước máy tính cẩn trọng làm việc. Mao Tiểu Mễ nhìn bốn phía không thấy người, miệng liền nói tiếng người: “Ta đói bụng, ngươi chừng nào thì mang ta đi ăn cơm vậy? meo meo.”

Mạnh Hạ Thanh lúc này mới phát hiện anh vì vội vàng làm việc nên đến cơm cũng chưa có ăn, liền xin lỗi nó rồi đem ra cho nó một túi bánh bích quy – Chính là cái túi bích quy mà buổi sáng Lưu Lộ Lộ cho anh – đưa tới trước mặt Mao Tiểu Mễ, ý bảo nó trước ăn tạm cho đỡ đói bụng, chốc lát nữa sẽ dẫn nó đi ra ngoài ăn cơm.

Mao Tiểu Mễ ngửi thấy trên bánh bích quy hương vị nồng đậm của sữa, nước miếng đều nhanh chảy ra. Nó dùng cái móng vuốt nhỏ nhanh chộp lấy, liền lôi cái túi bánh bích quy đi. Túi bánh bích quy được ôm trong hai cái chân mèo nhỏ – chính là hình đôi tay của một nam nhân trưởng thành- bánh được làm theo hình dạng của các loại động vật nhỏ đáng yêu: Có hình dạng con chó, con thỏ, cá nhỏ…… Đương nhiên, còn có cả hình dạng của mèo. Nói trắng ra thì đây là một túi bánh quy bình thường có hình động vật.

“Đây là…… Cẩu cẩu!” A ô… một ngụm ăn luôn.

“Đây là…… Thỏ giấy!” A ô một ngụm ăn luôn.

“Đây là…… Cá nhỏ!” A ô một ngụm ăn luôn.

“Đây là…… Mèo lười!” Thật cẩn thận dùng móng vuốt nhặt ra bỏ qua một bên, xếp thành một cái chồng cao cao.

Mao Tiểu Mễ chọn lựa ra, nó đem hết cái loại động vật khác ăn xong rồi, lưu lại non nửa túi bánh quy hình dạng mèo lười, một cái cũng không ăn. Thậm chí còn đem bánh bích quy hình đầu mèo xếp thành một chồng nhỏ, sau đó dùng yêu lực làm cho từng cái từng cái bánh bích quy nhỏ bay lên vòng quanh mình đổi tới đổi lui……

Mạnh Hạ Thanh nhìn thấy bộ dáng hết sức ngây thơ của nó như thế thì chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Một lát sau Mao Tiểu Mễ ăn no cũng đã chơi chán, lúc này mới lại chỉ huy bánh bích quy bay trở về trong túi, dán lại cái miệng túi thật tốt mới lại đưa tới cho Mạnh Hạ Thanh cất đi.

“Ăn no rồi sao?”

Mao Tiểu Mễ gật gật đầu.

Bàn tay to của Mạnh Hạ Thanh chụp tới, liền đem Mao Tiểu Mễ còn đang kêu to sợ hãi bỏ vào trong túi: “Ăn no rồi thì ta đi thôi, buổi chiều không thể nhàn rỗi mà ngồi ngốc nha. Ta còn phải đi gặp tác giả thảo luận về sách mới nữa.”

“Meo meo?!” Mao Tiểu Mễ gắt gao bám vào tay áo anh: “Tác giả nào a?”

“ ‘Trong lòng khả nhân’, đã nghe qua chưa?”

‘Trong lòng khả nhân’ vừa rồi ở trên mạng báo cho anh, nói là có kết cấu của một tiểu thuyết mới, chuyện kể về hài người ở chung với nhau, muốn cùng anh thương lượng một chút về nhân vật thiết kế cùng một chút tình tiết của câu chuyện, trên mạng không nói rõ ràng được muốn gặp mặt trực tiếp để bàn bạc một chút mới tốt.

“Cái gì!!!” Ai ngờ ngoài dự đoán, Mao Tiểu Mễ cứ nhiên từ trong túi anh bám áo leo ra ngoài, theo tay áo leo lên đến cổ áo của Mạnh Hạ Thanh, bốn cái móng vuốt đều bám vào trên cái áo sơmi, thiếu chút nữa đã đem quần áo của anh cào rách. Sau đó chỉnh chỉnh thân thể nho nhỏ của mình ngay bên cạnh tai của Mạnh Hạ Thanh rống to, như muốn làm tai anh nổ tung: “— ‘Trong lòng khả nhân’ là thần tượng của ta a a a a a a a a a!”

Phải nói thực – không phải nói dối, Mao Tiểu Mễ một tháng qua ở nhà Mạnh Hạ Thanh ngoài ăn rồi ngủ, ngủ rồi chơi ra thì vẫn là có đọc qua một chút sách. Trong phòng khách của Mạnh Hạ Thanh có một cái tủ sách không nhỏ chút nào, trên đó đặt gần như là toàn bộ sách báo do nhà xuất bản của anh in ấn, trong đó, những tác phẩm của các tác giả do chính anh thẩm định là nhiều nhất. Mao Tiểu Mễ ù ù cạc cạc chọn trong giá sách đó mấy quyển có bìa đẹp nhất để xem, mà mấy quyển này lại đúng mấy quyển của tác giả ‘Trong lòng khả nhân’.

Mao Tiểu Mễ xem quyển đầu tiên chính là quyển sách nổi tiếng nhật của ‘Trong lòng khả nhân’: [ hải chi thơ ca tụng ].

Văn của “Trong lòng khả nhân” thực có linh khí, văn phong hay thay đổi theo từng nhân vật, từ bút danh của cô có thể thấy cô là một người chưa vượt qua tuổi ba mươi. Nhưng ngòi bút của cô viết về cuộc sống quả thực rất rất sâu sắc, khắc sâu vào người đọc. Mà lúc phát biểu hay viết lời bình luận trên chuyên mục báo chí cũng rất sắc bén. Như vậy có thể nói đây là một nữ tác giả là thần tượng của toàn dân, từ đứa trẻ mười tuổi cho đến các cụ già sáu bảy mươi tuổi, không ai là không khen ngợi tài năng văn chương của cô. Ngoài những đoản văn bình thường được tập hợp xuất bản ra thì “Trong lòng khả nhân” cũng xuất bản mấy thiên truyện dài, trong đó có tác phẩm ‘Hải chi thơ ca tụng’ lấy bối cảnh là ở bãi biển, nhân viên bơi lội cứu được ông chủ, không tham món lợi nhỏ. Truyện thành công rất lớn, nghe nói sau đó không lâu còn được sửa thành kịch bản điện ảnh.

Lúc đó, Mao Tiểu Mễ điều chỉnh lại tâm tình của mình, chỉ nghĩ cầm lấy quyển sách đọc để tiêu tốn thời gian, ai ngờ đến cuối cùng thì khóc một trận thật lớn. Đối với tình yêu nóng bỏng của nhân vật ông chủ nhân công cảm khái mà khóc đến nước mũi nước mặt tràn đầy mặt, ngay đến cả trang sách cũng đều bị nó làm ướt hết. Sau đó nó một hơi xem hết các tác phẩm của tác giả ‘Trong lòng khả nhân’, có làm cho nó cười, có làm cho nó khóc, nói tóm lại thì truyện nào cũng đều làm cho nó yêu thích hết mình. Nó cảm thấy văn chương ‘Trong lòng khả nhân’ có một loại linh khí khó có thể dùng lời để diễn tả. Đó không phải là ánh mắt của một người bình thường nhìn tự nhiên, mà nhìn tự nhiên dưới một góc độ gần gũi với nó, một cái nhìn thấu triệt như đem thiên nhiên làm bạn với mình. Cái cách đối đãi với tự nhiên như thế này rất giống với cách yêu tinh tôn trọng ‘thiên đạo’. Chính văn phong này làm cho Mao Tiểu Mễ đối với ‘Trong lòng khả nhân’ tràn ngập hảo cảm.

Cho nên, tuy rằng Mao Tiểu Mễ đến bây giờ mới chỉ đọc qua một bộ tiểu thuyết của nhân loài thôi nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc nó đem ‘Trong lòng khả nhân’ làm thần tượng.

Mạnh Hạ Thanh nghe thấy lời nói lắp bắp kinh hãi của Mao Tiểu Mễ —  anh còn tưởng rằng Mao Tiểu Mễ chỉ biết chơi thôi chứ, không nghĩ tới nó còn có thể đọc sách nha!

Mao Tiểu Mễ bám chắc lấy cổ áo của Mạnh Hạ Thanh, năn nỉ anh mau mau dẫn nó đi gặp thần tượng của mình. Hơn nữa nó còn nghe nói các tác giả điều có mấy bộ sách bìa cứng, nó nhất định phải có được một bộ có chữ kí của tác giả mới được! Sau đó, lúc trở về thì đưa cho tộc trưởng làm quà.

Nhìn Mao Tiểu Mễ chờ mong được gặp ‘Trong lòng khả nhân’ như vậy, Mạnh Hạ Thanh bỗng nhiên không đành lòng nói cho nó biết chân tướng – nó sẽ chỉ gặp được một tác giả đại nhân lôi thôi lếch thếch mà thôi. Mao Tiểu Mễ lúc đó nhất định không bôi phấn cũng biến thành đen đi?